Sáng hôm sau, Ngọc Tiêu Nhi có vẻ dậy sớm hơn mọi khi. Nàng đẩy cửa ra đã thấy hai người Tuyết di nương cùng Tiêu Vận đang đứng trước cửa phòng của Hoàng Bắc Nguyệt. Lúc nhìn thấy Ngọc Tiêu Nhi đi ra thì vội chạy đến nàng.
"Ngươi sao bây giờ mới dậy vậy hả." Tiêu Vận ra giọng trách móc với Ngọc Tiêu Nhi.
"Giờ mới dậy." sống ở cổ đại thật khó mà. Bây giờ rõ ràng mới có năm giờ đúng không hơn không kém, mà nàng ta lại nói như vậy.
"Đi đi, ta kiếm bộ y phục đẹp hơn cho ngươi mặc." Tiêu Vận vừa nói vừa kéo Ngọc Tiêu Nhi đi theo mình.
"A. Không cần đâu, muội vốn đã mặc như vậy quen rồi, giờ tự dưng đổi phong cách e là không quen cho lắm." Ngọc Tiêu Nhi vội từ chối.
Thấy nàng không muốn, Tiêu Vận cũng không ép nữa rồi nói: "Vậy muội mau chuẩn bị rồi còn ra đi cùng ta nhé"
"Ừ" Ngọc Tiêu Nhi gật đầu đồng ý.
Sau khi nói với nàng xong, Tiêu Vận quay lại với Tuyết di nương đang đi khỏi phòng của Hoàng Bắc Nguyệt.
"Vận nhi, ta thấy dạo này con có vẻ thân thiết với nha đầu kia." Tuyết di nương nghi vấn hỏi Tiêu Vận.
"Nương, nàng ta chỉ là nữ tử đơn thuần, hoàn toàn không thể gây bất lợi cho chúng ta đâu." Tiêu Vận vội giải thích cho Tuyết di nương, nàng chỉ có thể nói vậy thì mới có thể qua lại với Ngọc Tiêu Nhi. Tuyết di nương vốn có tâm kế, nhất định sẽ không để cho bất kì ai cản đường mình.
"Hừ, tốt nhất là như vậy, nha đầu Bắc Nguyệt kia là phế vật thì nàng ta cũng không kém gì. Mà lát nữa khi xuất hiện, con nhớ thể hiện mình cho thật tốt, phải gây ấn tượng tốt với Tiêu Dao vương đó nghe chưa." Tuyết di nương dặn dò lại lần nữa với Tiêu Vận.
"Dạ, nữ nhi đã nghe rõ", Tiêu Vận nhẹ nhàng hành lễ, vừa nói vừa cười, nụ cười của nàng như có như không. Đối với việc này nàng thật sự đã mệt mỏi lắm rồi. Kể từ khi quen biết Ngọc Tiêu Nhi thì nàng mới thật sự có cảm giác yên tĩnh thoải mái. Đối với việc Tuyết di nương yêu cầu hết lần này đến lần khác thì nàng sớm đã chán ngấy. Nhưng dù sao thì nàng cũng là nương thân sinh.Sau khi hai mẹ con Tuyết di rời đi, Ngọc Tiêu Nhi cũng vào phòng của Hoàng Bắc Nguyệt. Thấy được Hoàng bắc Nguyệt nàng vui vẻ nhảy về phía nàng.
"Nguyệt tỷ, lát nữa tỷ cho muội ra ngoài cùng được không." Ngọc Tiêu Nhi làm nũng năn nỉ Hoàng Bắc Nguyệt.
"Ở lâu trong phủ thấy chán rồi sao. Vậy mau đi thay đồ đi, ta hôm nay sẽ đưa muội ra ngoài chơi." Hoàng Bắc Nguyệt bộ dáng ôn nhu xoa đầu Ngọc Tiêu Nhi. Ngọc Tiêu Nhi cũng có chút bất ngờ, nàng khi đọc truyện nào có thấy qua vẻ mặt ôn hòa của Hoàng Bắc Nguyệt bây giờ chứ.Sau khi hai người chuẩn bị xong thì đi ra ngoài. Tiêu Nhu nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt thì chạy đến bám víu lấy nàng, người nào không biết chắc còn tưởng hai người tình cảm chị em họ cực kì tốt.
Tiêu Vận thấy Tiêu Nhu như vậy liền bĩu môi, khi nhìn thấy Ngọc Tiêu Nhi thì vẻ mặt thay đổi hẳn. Dường như trông ôn hòa và dễ chịu hơn nhiều.
"Tiêu Nhi, muội đến rồi a. Bây giờ muội ngồi chung xe ngựa với ta nhé." Tiêu Vận thân thiết chạy lại chỗ Ngọc Tiêu Nhi đề nghị.
Ngọc Tiêu Nhi thoạt nhìn có vẻ hơi lúng túng, liền nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt. Trông thấy nàng gật đầu, Ngọc Tiêu Nhi cũng đồng ý đi cùng Tiêu Vận.
Khi nhìn thấy Ngọc Tiêu Nhi lên xe ngựa cùng Tiêu Vận thì Tiêu Nhu cũng thuận lợi ngồi cùng xe với Hoàng Bắc Nguyệt.
"Tam tỷ, có vẻ như ngũ muội với nhị tỷ rất thân thiết với nhau thì phải." Tiêu Nhu ngồi trên xe không yên phận hỏi Hoàng Bắc Nguyệt.
"Như vậy cũng tốt, ta còn lo muội ấy đến đây sẽ bị kẻ khác bắt nạt nữa. Giờ thì tốt hơn rồi." Hoàng Bắc Nguyệt tựa lưng vào thành xe, khép hờ hai mắt lại trả lời Tiêu Nhu.
"Nhưng tỷ chẳng nhẽ không sợ nàng ấy.."
"Ta tin muội ấy." Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng ngắt lời Tiêu Nhu. Tiêu Nhu lúc này chỉ có thể ngồi im không nói gì nữa.
Ở trên xe của Tiêu Vận và Ngọc Tiêu Nhi.
Hai người đang cười nói vui vẻ thì một tiếng chuông vang lên làm Ngọc Tiêu Nhi giật mình.Chiếc điện thoại được giấu trong ngực nàng đột nhiên vang lên tiếng chuông báo thức, do hôm nay nàng dậy sớm hơn mọi khi nên đã quên tắt báo thức đi mất. Nàng liền lấy chiếc điện thoại ra để tắt đi cái báo thức ồn ào đó đi.
"Cái đó là thứ gì, Ta trước kia chưa từng thấy qua nó a." Tiêu Vận trông thấy đồ vật lạ thì liền hỏi.
"Đây là điện thoại, một món đồ rất thú vị và tiện lợi a. Nhưng xem ra ở đại lục này không thể sử dụng được rồi.", Ngọc Tiêu Nhi giải thích cho Tiêu Vận hiểu và cảm thán vài điều.
"Ta thấy chữ ở trên đây có phần giống với chữ trong sách. Bảo sao muội có thể đọc được, hóa ra là ngôn ngữ muội dùng trước đây."
Nghe Tiêu Vận nói vậy, Ngọc Tiêu Nhi từ từ kể về nơi trước kia mình sống. Cùng lắm là một số phát minh cùng những sự kiện nổi bật, còn về cuộc sống cá nhân thì không đề cập nhiều.