Cả hai quyển cùng tìm được ở thất tháp, có khi nào nàng nên vào đó học tập để tìm hiểu thêm không. Không biết chừng còn có thể kiếm được manh mối để về nhà.
"Ngũ muội, muội sao vậy", Nhận thấy vẻ mặt có hơi khác thường của Ngọc Tiêu Nhi, Tiêu Vận bèn lên tiếng.
"Muội không sao. Nội dung của sách lần này có hơi khác một chút. Nó không còn là nhật kí ngôn tình nữa mà là những lời oán hận vì bị phản bội. Tỷ muốn nghe thật không." Ngọc Tiêu Nhi chợt hồi tỉnh. Nàng nghiêng về phía Tiêu Vận để nói sơ qua về nội dung của sách.
"Muội đọc đi."
"Lịch Ma Quân, ta thật sự đã nhìn lầm con người của ngươi. Ngươi ẩn nhẫn suốt bốn năm trời. Đóng giả làm một nam nhân ôn nhu hiền thục trước mặt ta, khiến ta dần xiêu lòng trước con người của ngươi, đem bảo vật chi bảo Tượng Hồng Liên giao cho ngươi.
Gia tộc gặp khốn đốn, cha mẹ rời xa ta, huynh đệ bị sát hại. Ta thật có lỗi với mọi người, bản thân vậy mà đã dẫn sói vào nhà, nếu không phải có Liên Ấn, ta phải chăng còn có thể tồn tại vì sai lầm này sao.
Lịch Ma Quân, bước cuối cùng bá chủ Hồng Thiên đại lục không những bị ta phá hoại còn khiến bản thân ngươi bị trọng thương, tu vi bị giảm đi hơn một nửa có cảm thấy rất thống khổ không. Hừ.. so với những gì ngươi làm với gia tộc của ta và ta thì có đáng là gì.
Lần này đến Đại lục Tạp Nhĩ Tháp lần nữa sẽ không còn là ngao du thiên hạ cùng ngươi mà chính là lục khắp thiên hạ để đuổi cùng giết tận ngươi. Khiến ngươi phải hồn xiêu phách tán, chết không chỗ chôn thân.
Hoàn nhi, chàng hãy chờ ta, nếu đã đợi ta được nhiều năm thì chắc cũng sẽ đợi ta trả thù nhà. Sở dĩ ta không muốn chàng đi theo là vì ở đây rất nguy hiểm. Chàng lại là vị hoàng tử duy nhất của Hoàng thất.
Nếu ta có chết đi thì vẫn còn đại tỷ cùng tam muội, nhưng chàng nhất định phải sống, và nhớ sống tốt nếu ta có xảy ra chuyện.
Liên Tư Liên hôm nay sẽ vì gia tộc mà đối đầu với ngươi Lịch Ma Quân."
Gấp lại quyển sách, trong lòng của Ngọc Tiêu Nhi là một chuỗi cảm xúc phức tạp. Không hiểu sao sau khi đọc xong thì nàng lại có cảm giác gì đó, hình như là cảm động, nước mắt cứ như chỉ chờ nàng cho phép là lập tức tuôn ra vậy.
Quay về phía Tiêu Vận, Ngọc Tiêu Nhi không biết nói sao cho phải. Thật không ngờ Tiêu Vận so với nàng thì nước mắt đã ra trước rồi. Từ trong tay áo, nàng lấy ra chiếc khăn tay đưa về phía Tiêu Vận.
"Muội nói xem.. liệu ta với Tiêu Dao vương có đến được với nhau không." Tiêu Vận vừa trong cơn nức nở, vừa hỏi Ngọc Tiêu Nhi.
"Nhị tỷ muốn nghe lời thật lòng của ta hay là.." Ngọc Tiêu Nhi nói được một đoạn rồi ngừng, như ngầm biết rằng đối phương sẽ biết tiếp theo nàng sẽ nói gì.
"Nói lời thật đi" Tiêu Vận ngẫm lại rồi nói ra quyết định.
"Theo muội thấy, nhị tỷ bây giờ đã là một Tam tinh triệu hồi sư rồi. Hiện tại hôn ước giữa tỷ và Tiết Triệt xem ra là có vấn đề nhưng không có nghĩa là về sau tỷ không thể gả cho nam nhân cao quý khác." Ngọc Tiêu Nhi chậm rãi phân tích: "Còn về Tiêu Dao vương, ngài là Luyện dược sư cao cấp nhất của Nam Dực quốc và cũng là trong số Luyện dược sư cao cấp của đại lục. Thân phận cao quý vô cùng, tỷ nghĩ lại xem ngài ấy đời thường gặp qua bao nhiêu nữ nhân nhưng vẫn không lập cho mình một cái Vương phi chứ. Cùng với ngài ấy trông bề ngoài là như vậy nhưng thực chất tuổi tác cũng không còn trẻ. Vậy nên muội vẫn mong tỷ suy nghĩ lại chuyện này thì hơn. Thà lấy người thật lòng yêu mình còn hơn lấy nam nhân địa vị cao để mà phải chịu sự chi phối. Số phận của mình phải để mình tự quyết định, bất kì ai cũng không có quyền can thiệp. Kể cả phụ mẫu của mình."
Những lời của Ngọc Tiêu Nhi những giọt nước nhỏ vào tâm trí của của Tiêu Vận như một tấm vải. Từ từ thấm vào ý thức khiến nàng không thể không cảm thấy có lí.
"Hazz.. muội nói đúng, là ta bấy lâu ngu muội. Cũng tối rồi muội cũng về nghỉ đi." Nói rồi Tiêu Vận từ từ đứng lên toan đi khỏi thì đột nhiên quay lại.
"Ngày mai tỷ dự định đến Bích Ba Hồ để dạo, muội nếu có rảnh thì đi cùng tỷ luôn."
"Bích Ba Hồ sao, tỷ có phải rất muốn đi." Ngọc Tiêu Nhi đã biết trước được Tiêu Vận hôm đó danh tiếng sẽ bị hủy nên đang phân vân liệu mình có nên giúp hay không.
"Cho dù không đến xem người nhưng ít nhất cũng phải đến học hỏi làm quen với mọi người chứ." Tiêu Vận nở nụ cười có cũng như không nói với nàng.
"Vậy mai muội sẽ theo Nguyệt tỷ ra ngoài, tỷ không cần lo cho muội đâu, muộn rồi tỷ về nghỉ đi."
Nghe đến Ngọc Tiêu Nhi sẽ theo Hoàng Bắc Nguyệt, trong lòng Tiêu Vận lại có chút hụt hẫng.
"Ngũ muội, thật ra ta đối với Hoàng Bắc Nguyệt không có nhiều địch ý. Vậy nên mong muội đừng xa lánh ta." nói xong, Tiêu Vận xoay người nhanh chóng rời đi.
Ngọc Tiêu Nhi cũng trở lại Lưu Vân Các ngủ, nhưng sáng hôm sau lại dậy từ rất sớm. Có lẽ là do nghĩ đến việc đi dạo ngày hôm nay.