Tần Tranh dùng ngón tay thử nhiệt độ của nước, còn hơi nóng, nhưng với Sở Du đã vừa đủ.
Từng tấc da xanh xao bị bỏng ửng đỏ, trên trán đọng một lớp mồ hôi mỏng, men theo sợi tóc ướt quanh co chảy xuống. Vệt nước dừng lại trước ngực, tựa như cơn sóng nhạt gợn lên theo hơi thở phập phồng, kiều diễm phong tình, vô cùng quyến rũ.
Tần Tranh mê mẩn ngắm nhìn từng chút trên người Sở Du, ngắm nhìn đôi mắt khép hờ của hắn, thủy quang lấp lánh ngập tràn trên hàng mi.
“Thuốc ở Thái y viện thật tốt, sẹo đã mờ đi không thấy rõ nữa rồi.” Tần Tranh đưa tay men theo vết sẹo nhạt dưới xương quai xanh của Sở Du, cẩn thận vuốt ve.
Sở Du khoác tay lên cánh tay của Tần Tranh, vết thương do bị phỏng sần sùi loang lổ, tuy không nhìn thấy, nhưng cũng cảm nhận được nó đáng sợ thế nào: “Xóa vết sẹo này đi.”
Tần Tranh cười, nắm lại tay Sở Du, nói: “Để ý nó làm gì, chẳng lẽ ngươi còn chê ta à?”
“Chê chứ.” Sở Du trả lời không chút nghĩ ngợi.
Tần Tranh mân mê lòng bàn tay Sở Du, cười hì hì nói: “Chê cũng đã muộn rồi, ai bảo Sở Nhị gia cợt nhả với ta trước.”
Sở Du nhếch lên khóe môi, không nói gì.
Lạc Mai Cốt của Thái y viện có công hiệu lành thịt lành xương. Trăm loại dược liệu quý hiếm trải qua trăm ngàn cô luyện, chiết thành một lọ nhỏ. Nếu không có chỉ ý của bệ hạ, người ngoài e là không có cửa mà dùng. Tần Tranh chăm cho Sở Du còn không kịp, làm sao nghĩ được đến bản thân mình.
Có lẽ do địa long trong phòng cháy quá mạnh, hoặc do thuốc quá nóng, Tần Tranh cảm thấy một nguồn nhiệt nóng ran. Càng nhìn vào Sở Du, nguồn nhiệt nóng ran đó càng khó nhịn hơn. Bàn tay Sở Du mềm mại tựa không xương, nhẹ nhàng khoác lên cánh tay Tần Tranh, cảm giác mát lạnh tựa như nhụy hoa quỳnh* gặp mưa rào, khiến người ta say đắm, càng muốn được nhiều hơn thế, nhiều hơn thế nữa…
Đến lúc Tần Tranh có phản ứng lại, không biết đã bế Sở Du ra khỏi thùng nước tắm rồi đặt lên giường từ khi nào.
Đôi mắt Sở Du khép hờ, trong con ngươi không có tiêu cự mang theo chút mơ màng như có như không, xóa đi sự ác liệt trước kia trong hắn, chỉ còn lại vẻ đẹp hút hồn cùng sự yếu đuối khiến người ta thương xót.
“Thanh Từ…” Tần Tranh đưa tay khẽ vuốt trán Sở Du, lưu luyến hấp thụ hơi lạnh trên người hắn, giải tỏa bớt cơn nóng đang rục rịch ngóc đầu kia.
Sở Du giương đôi môi bị hơi nước nhuộm hồng, hơi thở hỗn loạn, cánh tay hắn đang bị Tần Tranh nhẹ nhàng giữ lấy, hai tay đan lại áp trên đỉnh đầu. Tần Tranh phất tay áo, mành che trước giường theo tiếng mà buông xuống, tầng tầng lớp lớp che giấu đi cảnh xuân vô hạn bên trong. Môi lưỡi quấn quít, tóc đen lẫn lộn, nơi tình ái sục sôi, có mấy ai mà nhẫn nhịn được.
Đến khi rời những ràng buộc trên môi, Sở Du đã thở hổn hển đến chẳng còn ra bộ dạng gì nữa. Hắn không chịu nổi sự khiêu khích của Tần Tranh, đầu óc đã bắt đầu hỗn loạn. Hai điểm đỏ thẫm trước ngực bị cắn nhẹ, đầu lưỡi mềm mại bắt đầu nóng lên.
Tên đã lên dây, sự nhẫn nại của Tần Tranh đã đến cực hạn, nhưng y vẫn không dám đụng vào Sở Du, chỉ cố gắng dùng hết ôn nhu vụn vặt mà mà đối đãi hắn.
Bụng dưới của Sở Du cảm nhận được thứ dưới thân Tần Tranh đang cương cứng nóng hổi, trước mắt là một khoảng đen ngòm, từng tấc trên cơ thể nhạy cảm đến khiến người ta phát điên. Thậm chí hắn có thể cảm nhận được lớp da mềm mại bên ngoài vật cứng đang dán trên bụng mình, cùng bên trong cứng rắn đang đập loạn, tựa như mỗi một mạch máu đều điên cuồng kêu gào được tuôn chảy, khát khao được khơi thông…
Điều này chứng tỏ đã đạt đến cực điểm, nhưng Tần Tranh vẫn như chú trâu già lọm khọm chậm chạp. Nhưng chậm chạp thì cũng thôi đi, y lại còn chăm chỉ liều mạng khiêu khích, thực sự khiến người ta không nhẫn nại được. Sở Du cắn răng choàng tay lên cổ Tần Tranh, hai chân mở ra, kề sát bên hông săn chắc của y, bày ra thái độ của mình.
“Thanh Từ, ta muốn ngươi…” Đầu óc Tần Tranh trống rỗng triệt để, trong ánh mắt trong tâm khảm chỉ còn lại một mình Sở Du.
Thế nhưng lúc Tần Tranh sắp tiến vào, cánh tay Sở Du đang bấu trên cổ y đột nhiên buông thõng.
Tần Tranh kinh ngạc mở to mắt, ngay sau đó liền bật dậy, sợ hãi đổ mồ hôi lạnh đầy cả người, lập tức hạ nhiệt ngay. Đến khi thấy hơi thở Sở Du vẫn còn nhưng yếu ớt, chỉ là gọi thế nào cũng không tỉnh dậy, mới hiểu ra là do thân thể hắn quá yếu ớt, thể lực không chịu nổi, mê man ngủ mất…
(Ổng lề mề tới độ con người ta ngủ cmnl =)))) – Hallie)
Tần Tranh mặc đồ lót vào cho Sở Du, cẩn thận chỉnh gọn chăn mền, lúc này mới ra ngoài gọi nha hoàn canh đêm mời đại phu đến bắt mạch cho Sở Du.
Ngoài cửa, gió cuộn tuyết thổi vù vù trước mặt, lúc này Tần Tranh mới tỉnh táo lại. Y quay đầu nhìn lại trong phòng, đưa tay vỗ mạnh lên đầu mình một cái, đồng thời thầm hạ quyết tâm, không thể tùy tiện động vào Sở Du nữa, phải lấy thân thể hắn làm trọng.
Nhìn tuyết đầu mùa lưa thưa ngoài cửa sổ, phủ trên mặt đất một lớp màu trắng nhạt, Tần Tranh tủi thân ngồi chồm hổm ngoài cửa, hóng chút gió, lấy lại bình tĩnh…
Chuyến này Sở Du bệnh hết mấy ngày. Hôm trước hỏa hoạn dầm nước, trời lại đang trở lạnh, nửa đêm sau khi ngủ sẽ bắt đầu lên cơn sốt. Cơn sốt lần này không nặng lắm, chỉ là trở đi trở lại nhiều ngày không thấy khỏe lên.
Tần Tranh ngày ngày dốc lòng chăm sóc, chuyện gì cũng đích thân ra tay. Thuốc vào miệng là y đút, nửa đêm là y ôm Sở Du ngủ, để chỉ cần Sở Du có chút gì đó không đúng, y cũng tỉnh dậy ngay. Sở Du sốt đến rối loạn thân nhiệt, trên trán nóng hổi, nhưng cơ thể lại lạnh băng. Tần Tranh trời sanh thân nhiệt như lò lửa, thường ngày ngủ đến nửa đêm, Sở Du sẽ chui rúc cả người vào lòng y, kề sát lại gần.
Bởi vì Sở Du sợ lạnh, trong phòng vốn đốt địa long, lại đặt hẳn mấy chậu than, ban đêm Tần Tranh chỉ mặc mỗi áo mỏng trên cổ cũng đổ đầy mồ hôi. Khó lắm Sở Du mới có được lò sưởi tiện tay như vậy, lúc ngủ hắn bèn nép sát không rời. Tựa như sợ lò sưởi chạy mất, một tay hắn nắm chặt cổ áo Tần Tranh, một tay cầm lấy sợi tóc đen rũ trước ngực y, trán kề vào đầu vai y, ngoan ngoãn như một chú mèo say ngủ.
Tần Tranh chỉ cảm thán ‘khó nuốt nhất chính là ân huệ của mĩ nhân’. Đối với y mà nói, mỗi giờ mỗi khắc tư thế này luôn là một sự tra tấn âm thầm, vì thế tiểu huynh đệ hung hang ở dưới thân cũng phản kháng, khiến mỗi đêm Tần Tranh đều phải cố nhịn tới gặm góc chăn mà ngủ.
Nhưng Sở Du bệnh thế này, Tần Tranh nào dám động vào. Có mấy lần thực sự không nhịn nổi nữa, y chỉ đành ôm người trong lòng, cọ tới cọ lui, sau đó lặng lẽ dùng khăn cẩn thận lau sạch chất đục màu trắng phun tung tóe bên trong bắp đùi Sở Du, rồi đem tất cả đi hủy thi diệt tích. Hoặc có khi y cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Sở Du đưa xuống dưới thân mình, giải quyết qua loa một chút. Thật sự rất khó nói thành lời.
Hôm Sở Du hoàn toàn tỉnh táo vừa hay là một đêm trăng thanh gió mát. Có lẽ do bệnh liên tiếp nhiều ngày, đến khi khỏe lại hắn liền có chút tinh thần. Chỉ là trước đó hắn không nhớ rõ tại sao mình lại dính sát trong lòng Tần Tranh, ôm y không rời tay.
Chỉ biết lúc tỉnh lại, có người đang tách hai chân hắn ra, dùng khăn vải mềm mại lau ở nơi bí mật… Bóng đêm khiến Sở Du càng nhạy cảm hơn, dường như trong nháy mắt lông măng trên người hắn dựng đứng cả lên, rùng mình run rẩy, theo bản năng nhấc chân lên đạp một cái.
“A… Thanh Từ!” Tần Tranh ăn một cái đạp thẳng vào ngực mà không kịp phòng bị. Y nắm chặt cổ chân trắng như ngọc của Sở Du, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Ngươi tỉnh rồi!”
Da đầu Sở Du căng lên, khép chặt hai chân, phân biệt hồi lâu mới hướng được về phía Tần Tranh, giọng khàn khàn: “Ngươi làm gì đó?!”
Tần Tranh nghẹn họng, lẩm bẩm: “Không…”
Sở Du nhíu mày, lạnh nhạt: “Không cái gì?”
Tần Tranh xấu hổ, cúi thấp đầu: “Không nhịn nổi.”
Sở Du biến sắc một hồi, không khỏi vắt tay lên trán, bất lực nhẹ giọng than thở: “Ngươi giỏi quá rồi nhỉ…”
Tần Tranh tiến tới, kéo chăn lại cho Sở Du, cầm tay hắn ra, thăm dò trán: “May là hạ sốt rồi, ngươi không biết mình đã bệnh bao nhiêu ngày rồi đâu.”
Sở Du day day ấn đường, xoay người về phía Tần Tranh, tựa như kề trán vào ngực y, chỉ là hắn không nhìn thấy mà thôi.
Tần Tranh đưa tay ôm lấy vai Sở Du, khẽ than một tiếng: “Ngươi làm ta sợ chết khiếp.”
Sở Du nhắm mắt, không nói gì.
Lúc Tần Tranh nghĩ hắn lại ngủ rồi, bỗng nghe thấy thanh âm nhè nhẹ, lung lay tựa như nói mớ: “Ta vừa mơ thấy Chân Nhi, thấy huynh trưởng, thấy… ngươi.”
Mắt Tần Tranh nóng bừng, đưa tay khẽ vỗ đầu vai hắn, cố gắng nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Được rồi, ngươi ngủ đi, ta ở đây trông ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ thức dậy đó… Thanh Từ…”
… …
Hoàn chương 61
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT