*Trích trong bài thơ Một nhành mai 一剪梅 nổi tiếng của nữ sĩ Lý Thanh Chiếu 李清照 đời nhà Tống. Bản gốc: 雁字回时, 月满西楼 Nhạn tự hồi thì, nguyệt mãn tây lâu. Bài thơ gửi gắm nỗi niềm của một người vợ nhớ mong tin tức của người chồng nơi xa. Cánh nhạn biểu trưng cho sự trở về. Còn trăng tròn biểu trưng cho sự đoàn viên.
Một tiếng thở dài tan trong bóng đêm, Thu Nguyệt chắp hai tay, cầu nguyện dưới tán cây, chỉ mong người kia bình an.
Lúc thả tay xuống, mới vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đứng dưới hiên.
Ánh trăng lộng lẫy như nước mềm mại khoác lên người y, hoa văn chìm trên tay áo trường bào cũng xoắn lại thành một ánh màu bạc, phần eo thon gọn rắn chắc bọc trong áo dài màu đen, càng lộ rõ cánh tay dài cùng thắt lưng ong, cao ráo tuấn tú.
Thu Nguyệt cũng không khỏi thất thần trong chốc lát.
“Thu Nguyệt.” Tần Tranh lên tiếng gọi.
Thu Nguyệt dừng một chút, phục hồi tinh thần lại, hành lễ: “Hầu gia.”
Tần Tranh thở dài một tiếng, nhấc tay bấu vào ấn đường, có chút mệt mỏi mà tựa vào lan can sau người, nói: “Hai hôm nay Thanh Từ làm sao thế? Lúc trước vẫn còn tốt, chẳng qua chỉ ngồi ngây ngốc thôi. Hôm nay vết thương ổn hơn chút, tinh thần lại ngày càng sa sút.”
Thu Nguyệt siết chặt tay áo, cắn cắn môi nói: “Nhị gia không muốn cả ngày nằm trên giường, sau khi tự xuống được giường, lại không cho ai đỡ thường xuyên. Một tấc đất thôi mà ngã mấy lần. Chúng tôi sợ Nhị gia lại bị thương ở đâu đó, nên lén di chuyển hết bàn ghế bình phong trang trí, nhưng như thế làm sao giấu được Nhị gia.”
“Chẳng trách lại thế, Thanh Từ trước giờ luôn quật cường…” Tần Tranh thở dài, trong lòng khó chịu.
Đôi mắt Thu Nguyệt hơi ửng đỏ, nghẹn ngào: “Tính tình Nhị gia thế nào, nô tì sao lại không biết. Đừng nói Nhị gia, cho dù là phận làm tôi tớ như chúng nô tì đây, nay nghĩ thế nào cũng không chấp nhận được.”
Tần Tranh trầm mặc, đến cả bản thân y cũng không tự an ủi được, càng không biết làm thế nào để an ủi người khác.
Thu Nguyệt nén nước mắt, cúi đầu khom người hành lễ, nói: “Nô tì nhiều lời, khiến Hầu gia phiền lòng rồi. Không còn sớm nữa, Hầu gia mau đi nghỉ ngơi đi.”
Tần Tranh nhìn Thu Nguyệt xoay người rời đi, riêng y vẫn đơn độc đứng dưới trăng một hồi lâu.
Sở Du từng viết lên lòng bàn tay y, đó là chữ ‘mệnh’.
Số mệnh.
Y nói y không tin, cả ngày nhìn vào đôi con ngươi u ám kia, mới chợt hiểu ra có vài chuyện không thể thuận theo ngươi tin hay không tin. Dù cho thả trái tim mang đầy ân hận xót xa vào chảo dầu, lăn qua lăn lại trăm ngàn lần, đau đến đêm ngày trằn trọc, cũng không thể vãn hồi.
Cách một con ngươi mịt mờ kia, Tần Tranh nhìn thấy sự chán nản của Sở Du đối với cuộc sống.
Nó khiến cho Tần Tranh mỗi khắc đều sống trong lo lắng sợ hãi, chỉ hận không thể xem Sở Du như một món đồ sứ quý báu dễ vỡ, cẩn thận nâng niu trong tay, chỉ lo lơ là một chút thôi, hắn sẽ vỡ tan từng mảnh, đến cả vụn vỡ cũng không còn lại cho mình.
Trăng sáng chẳng hiểu được nỗi sầu.
Tần Tranh ngồi một bên lan can, móc ra sáo huân trong tay áo, thổi từng nhịp phụ họa theo tiếng cuốc dưới trăng, tiếng huân như khóc như kể, nhưng sao kể được hết nỗi buồn. Thổi đến một nửa, đột nhiên nhớ lại một điệu hát tương tư.
Chớ nói đừng tương tư, tương tư khiến ta già
Đắn đo suy nghĩ lại, thôi cứ hoài tương tư.*
*Bản gốc: Mạc đạo bất tương tư, tương tư sử nhân lão. Kỷ phiên tế tư lượng, hoàn thị tương tư hảo. (莫道不相思,相思使人老。几番细思量,还是相思好) – Trích trong Tiểu Thi小诗 – Hồ Thích 胡适
Y quay lại nhìn ngôi nhà phía sau, cất sáo huân lại vào tay áo, định bụng nhân lúc Sở Du đang ngủ mà mon men đến bên giường, nếu vận khí tốt, biết đâu có thể ngủ được đến sáng mà không bị đẩy xuống.
… …
Lồng đựng thức ăn bằng gỗ tử đàn khắc hoa điểu lắc lư trên lưng ngựa, vó ngựa lộc cộc ngang qua chiếc cầu đá xanh, băng qua phố lớn hẻm nhỏ, nhân lúc còn ánh ban mai, ngày nào cũng thế. Người giục ngựa vẫn huyền y tóc đen, vô cùng tuấn mỹ, khiến người ta liên tục quay đầu nhìn. Có điều trước giờ người nọ đến đi vội vàng, chỉ lo cháo trong tay nguội lạnh, không ham mê chợ sớm náo nhiệt.
Tần Tranh rũ mắt mím môi thành một đường, cau mày, thấp giọng điều khiển Táp Lộ Tử băng qua phố hẻm nhanh như gió. Từ sáng nay ra, tâm trạng y có chút bồn chồn không yên, sau khi từ thi đấu trên thao trường đến Bắc Môn quân, y không thể đợi được mà nóng lòng muốn đến Quốc công phủ.
Tiếng gió thổi bên tai, thời tiết hanh khô, tựa như đang ấp ủ một trận tuyết đầu mùa, nhưng vẫn chậm chạp chưa có kết quả, chỉ càng làm xáo trộn sắc trời thêm u ám.
Có lẽ chẳng qua chỉ là nghĩ đến người trong nhà nên mới như vậy, trong lòng Tần Tranh thầm nghĩ, lại chợt thấy quả thực mình có hơi bám người, có chút buồn cười. Y ngẩng đầu, nhìn sắc trời, đập vào mắt chính là ngọn khói dày đặc đang bốc lên nghi ngút, sắc trời vốn âm u giờ càng thêm ảm đạm. Chỗ ngọn khói bốc lên cũng không xa, nhưng vừa đúng gần sát Quốc công phủ.
Tần Tranh ngẩn người, một khắc sau trong lòng đột nhiên treo ngược, quát lớn một tiếng, Táp Lộ Tử hí vang, như tia chớp mà xông về phủ Quốc công.
Phủ Quốc công nhốn nháo hoảng loạn, người gác cửa từ xa nhìn thấy ngựa lao tới, vội vàng tiến lên hô lớn: “Hầu gia!”
Sắc mặt Tần Tranh trắng bệch, đôi tay từng lấy đầu tướng lĩnh quân địch thành thạo trong thiên quân vạn mã, những lúc này đây lại run rẩy đến suýt nữa ngay cả dây cương cũng không cầm chắc, y vội vàng hỏi: “Thấy trên trời có bụi mù, nơi nào gặp hỏa hoạn thế?”
Gác cửa nói: “Là Tả Ý Uyển, Nhị gia ngài ấy…”
Lời chưa nói xong, Tần Tranh đã thúc ngựa biến mất như một cơn gió, chỉ nghe tiếng vó ngựa vội vã.
Trong đầu Tần Tranh trống rỗng, đến khi vị tanh xộc từ ngực lên cổ họng, y mới thở mạnh một hơi, ho khan vài tiếng, xoay người xuống ngựa, vội vội vàng vàng xông đến cửa lớn Tả Ý Uyển.
Tả Ý Uyển, nơi Sở Du ở.
Từng cứu Sở Du ra từ trong biển lửa, khi đó Tần Tranh thề rằng đời này dù bị hắn ghét bỏ đuổi đi cũng được, dù bị hắn buông ra những lời lạnh lùng cay độc cũng không sao, y cũng sẽ không bao giờ rời khỏi hắn, không bao giờ để hắn chịu bất kì thương tổn nào nữa. Nhưng chỉ mới hơn một tháng ngắn ngủi, mới không nhìn thấy một chốc lát thôi, đã xảy ra chuyện.
Lúc này Tần Tranh bỗng nhớ lại chuyện của nhiều năm trước, Sở Du ngồi bên cạnh thiên tử trong cung yến, tuổi mới thành niên, tựa như chiếc trâm ngọc vô giá, một đầu trắng trong như ngọc, một đầu sắc nhọn lộ rõ. Sở Du không giống y, lớn lên nhờ đòn roi nghiêm khắc của cha, mà là cao môn quý tử chân chính được nuông chiều hết lòng, cả người không chỗ nào là không đầy nét cao ngạo tự phụ. Lại còn là thiếu niên đương tuổi chưa biết sầu lo, hào hoa phong nhã.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, bỏ lỡ phong thái của hắn, bẻ gãy kiêu ngạo trong hắn. Cho đến hôm nay, hắn nhận kết cục thế này, chỉ vài năm mà vận mệnh cũng keo kiệt với hắn.
Tần Tranh nghĩ, nếu hắn có gì bất trắc, chi bằng đi theo hắn vậy. Đền bù nửa đời khổ cực cho hắn, cũng là thành toàn tình cảm ái mộ trong y dành cho hắn.
Có được rồi mất đi, mất đi lại có được. Một khắc kia lúc y đẩy ra cánh cửa Tả Ý Cư, nhìn thấy Sở Du, hai chân Tần Tranh mềm nhũn, cả người ngã quỵ xuống đất, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại. Y căng khóe môi, cả nửa nụ cười cũng không nặn ra được, nước mắt rơi lã chã đầy đất.
Nô bộc trong phủ còn đang dập lửa, xà gỗ trong Tả Ý Cư là loại thượng hạng, bị thiêu cháy cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là một thùng rồi lại một thùng nước tạt vào, khói dày đặc bốc lên không ngừng.
Sở Du tơi tả không thua kém gì Tần Tranh, cả người ướt đẫm, bọc áo lông cáo ngồi dưới đất, mái tóc dài ướt nhẹp dính bên mặt, đôi mắt mờ mờ cụp thấp, sắc môi tái nhợt, cả người lạnh run.
Thu Nguyệt quỳ một bên, khóc đến cả người đẫm nước mắt, bi thương trách móc: “Nhị gia lại làm cái gì vậy? Nếu ngài có mệnh hệ gì, cả nhà này phải làm gì cho phải đây! Nhị gia vất vả lừa nô tỳ, không cho chúng tôi ở lại trong phòng, sau khi đuổi chúng tôi ra, liền nhẫn tâm tự châm lửa…”
Sợi dây đàn trong lòng Tần Tranh bụp một tiếng đứt nát, y chống đỡ đứng dậy, bước vài bước đến trước mặt Sở Du, chậm rãi cúi người, ngẩn ngơ nhìn hắn hồi lâu. Đột nhiên bấu chặt đầu vai Sở Du, đôi ngươi đỏ ngầu như máu, thanh âm khàn khàn như một con sói bị thương: “Ngươi định tự thiêu?”
Sở Du im lặng, chỉ nắm chặt áo lông, muốn xua tan cái lạnh thấu xương.
Tần Tranh bị sự thờ ơ của Sở Du đánh vỡ toàn bộ, mọi lí trí giờ phút này đều sụp đổ. Hoảng sợ và bi thương vừa nãy xông lên đầu không kịp phản ứng, khiến y cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Y gắt gao bấu chặt đầu vai Sở Du, suy sụp mà rống lên: “Ngươi muốn chết sao! Ngươi thế mà muốn chết! Ngươi không muốn cho ta nhớ nhung! Ngươi muốn phóng hỏa tự thiêu, thiêu đến tro cũng không còn! Ngươi nhẫn tâm vậy sao!”
Sở Du bị đau, rên lên một tiếng, nhíu nhíu mày.
Tần Tranh sợ run hồi lâu, chợt buông tay ra, một lúc sau mới dè dặt đưa tay xoa mặt Sở Du, giọng đặc khàn ngây ngốc lẩm bẩm: “Ta sai rồi, Sở Du ta sai rồi, đều là lỗi của ta… Là lỗi của ta, là năm đó ta phụ ngươi, ta dây dưa không dứt khoát hại ngươi đau khổ. Ta sai rồi Thanh Từ… Ta chỉ là muốn ở bên ngươi, dù cho cả đời này ngươi không tha thứ cho ta, ta không muốn ép bức ngươi, không có… Sau này ta không quấy rầy ngươi nữa, ta đi ngay, ta đi ngay…”
Đến cuối cùng, Tần Tranh bắt đầu nói năng lộn xộn, khóc không thành tiếng. Y đã không còn đường để đi nữa, tiến hay lùi cũng đều mù mịt. Những chuyện đã làm không thể vãn hồi, cũng không thể bù đắp. Cuối cùng chỉ muốn vứt bỏ mọi thứ mà bầu bạn bên cạnh hắn, nhưng cả nửa tấc trong lòng hắn, y cũng không thể bước chân vào.
“Thanh Từ… Ngươi phải sống cho thật tốt, xem như ta cầu xin ngươi.” Tần Tranh quỳ trước người Sở Du, dùng bộ dáng hèn mọn nhất của cả đời này mà cầu xin: “Ngươi hãy nghĩ đến Chân Nhi, mà sống cho thật tốt. Chỉ cần ngươi bình an, ta không cần gì nữa. Sau này ngươi cứ coi như chưa từng có người tên Tần Tranh này… Ta chỉ đứng từ xa nhìn ngươi thôi, chỉ đứng từ xa… nhìn thôi… Chỉ nhìn một chút rồi ta sẽ đi, tuyệt đối không làm phiền đến ngươi…”
Tần Tranh chôn mặt vào lòng bàn tay, lại chợt nghẹn ngào mà khàn tiếng, nói: “Sở Thanh Từ, ta cầu xin ngươi, ngươi đồng ý với ta đi, đồng ý với ta đi!”
Chát, một tiếng bạt tai trong trẻo vang lên giữa khung cảnh bi thương.
Bên má Tần Tranh nóng ran, tiếng nấc nghẹn vẫn còn, y ngơ ngác nhìn Sở Du.
Cả người Sở Du run rẩy, không biết vì lạnh hay vì tức giận. Lòng bàn tay hắn tê ngứa, cái bạt tai khi nãy đã dùng hết sức lực.
“Thanh Từ…” Tần Tranh vừa cất tiếng, theo thanh âm trong trẻo, Sở Du lại đưa tay giáng thêm một bạt tai. Hắn nghiêng mặt, trong mắt càng mờ mịt hơn.
Sở Du cười lạnh một tiếng, ho khan đứt quãng, cả buổi mới ngừng lại được, khó khăn mở miệng nói: “Đại tướng quân, mất mặt quá đấy.”
Tần Tranh ngây ngốc nhìn Sở Du, vẫn chưa phản ứng được gì, chỉ thấy Sở Du lại đưa tay lên. Tần Tranh nhắm mắt lại, không tránh né, để mặc hắn đánh.
Có điều cái bạt tai này vẫn chậm chậm không giáng xuống, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài, dưới cằm Tần Tranh bị nắm chặt, ngay sau đó có cái gì đó phủ trên môi hắn, trơn mềm lại dịu dàng như tơ như liễu.
Tần Tranh đang mở mắt, gần ngay trước mắt chính là đôi mắt xám xịt của Sở Du.
Sở Du giữ lấy ót Tần Tranh, tựa như bực mình mà nắm cằm y chặt hơn, răng mài trên môi y, mãi đến khi mùi tanh quanh quẩn bên răng môi, y mới đẩy Tần Tranh vẫn đang ngơ ngác ra, nhẹ nhàng thở hổn hển.
Tần Tranh đưa tay chạm vào môi mình, tựa như đang nằm mơ, một lúc lâu mới bỗng nhiên kinh ngạc nhảy lên, túm chặt Sở Du, nói: “Thanh… Thanh Từ! Giọng của ngươi, ta vừa mới nghe thấy…”
Sở Du động đậy cổ tay, muốn giật ra, lại không có sức, chỉ đành gật đầu nói: “Ừ, không sao.”
Tần Tranh không tin vào mắt mình: “Làm sao…”
Sở Du nhàn nhạt rũ mắt, nói: “Vốn là không sao, chỉ là không có gì để nói, nên mới không nói.”
Một phen thay đổi nhanh như chong chóng, Tần Tranh không biết nên phản ứng thế nào, bày ra một bộ dạng đần độn nhìn Sở Du.
Lòng bàn tay Sở Du dính nước mắt của Tần Tranh, hơi hơi nóng lên, hắn nói: “Ta chưa hề muốn tự thiêu, cũng không không cố ý bảo Thu Nguyệt với mấy nha hoàn đi. Chỉ là phiền đôi mắt này, không muốn bên cạnh lúc nào cũng có người dè dặt phụng bồi, mới bảo bọn họ ra ngoài hết. Ai ngờ không cẩn thận đụng ngã ngọn nến chưa tắt hết, làm cháy màn che giường, mới dẫn đến tai nạn bất ngờ này.”
Tần Tranh nghe đến đần mặt.
Lâu ngày không nói chuyện, giọng điệu Sở Du có chút ngọng ngịu, nghe ra mấy phần dịu dàng quở trách.
Tần Tranh có chút tội nghiệp mà nhẹ nắm chặt tay Sở Du: “Thật sự là thế sao?”
Sở Du bật cười: “Nếu không thì sao? Mấy tiểu cô nương đa sầu đa cảm, nàng nào cũng suy diễn lung tung. Sao ngươi cũng nháo nhào theo thế.”
Tần Tranh cắn răng, không muốn buông xuôi: “Cái này tạm thời không nói, chuyện nguy hiểm như hôm nay không được tái diễn nữa nhé. Sau này bên cạnh ngươi không thể vắng người, hay là ta sẽ túc trực ở bên ngươi, không rời một bước.”
Sở Du nhíu nhíu mày, nói: “Khi nãy ai bảo chỉ đứng từ xa nhìn ra, còn bảo chỉ nhìn một chút?”
Tần Tranh giả vờ không nghe thấy, chỉ chất vấn: “Vậy khi nãy Nhị gia có ý gì?”
Sở Du xoa xoa cổ tay, nói: “Trông ngươi như tên điên vậy, tát cho vài cái để ngươi tỉnh táo lại.”
Tần Tranh mím chặt môi, không nhường nửa bước: “Ngươi hiểu ta muốn hỏi gì mà.”
Sở Du trầm mặc một lúc lâu mới thấp giọng trả lời: “Ngươi nói xem?”
“Thanh Từ”. Tần Tranh khẽ gọi một tiếng, đưa tay kéo Sở Du vào lòng, ôm thật chặt.
Sở Du cảm nhận được cả người Tần Tranh đang run rẩy không ngừng, giọt ấm nóng rơi dọc theo cổ. Cái lạnh vốn thấu xương bất chợt tản đi mấy phần.
*Bản gốc: 落尽琼花天不惜 / Lạc tẫn quỳnh hoa thiên bất tích – Một câu trong bài Quan Tuyết (Ngắm tuyết)观雪 của Dương Vạn Lý 杨万里, thi nhân thời Nam Tống. Hoa quỳnh dùng để ví von với tuyết. Ý của câu thơ này là ta và người cùng ngắm tuyết đến quên mất thời gian ngày hay đêm.
Một hạt hai hạt se lạnh rơi vào mi tâm Sở Du, hắn ngẩng mặt, nhẹ giọng nói: “Bá Loan?”
Tần Tranh mở mắt.
“Tuyết rơi rồi sao?”
Tần Tranh đáp: “Tuyết rơi rồi.”
Sở Du lặng yên nghe hạt tuyết rơi, nói: “Ta lạnh rồi.”
Tần Tranh cởi áo khoác trên người y xuống choàng thêm một lớp cho Sở Du, rồi bế ngang hắn lên.
“Thanh Từ, sẽ không lạnh nữa đâu…”
Sở Du chôn mặt vào ngực Tần Tranh, nghe tiếng tim đập vững chãi của y, suy nghĩ từng chút rời rạc đi.
Con đường phía trước, không còn lạnh lẽo nữa.
Hoàn chương 60
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT