Thời gian thấm thoát trôi đi, năm tháng như thoi đưa, thời gian trôi nhanh như một con bạch mã phóng đi trên bước chân của mình.
Kỷ Cửu đã xuyên sách, đến thế giới trong sách đã được mười hai năm, vừa đúng gặp lại một năm học mới.
Vào đêm trước khi vào cao trung, Kỷ Cửu ở phòng vẽ tranh của Văn Nhân đau khổ cầu xin, quấn lấy bà dạy cho cô cách vẽ bản thiết kế thời trang mới nhất.
Năm mười tuổi, bởi vì cùng Văn Nhân đi đại triển lãm thiết kế của Milan, cô đã yêu thích cảm giác trở thành nhà thiết kế. Sau khi trở về, Kỷ Cửu van xin lão thái thái tìm một giáo sư mỹ thuật nổi tiếng trong ngành, mỗi cuối tuần, đều sẽ đến biệt thự của Kỷ gia để dạy cô vài khóa.
Sau năm năm, kỹ năng hội họa của cô đã tiến bộ nhanh chóng như bay, cho đến vài tháng trước, cô bắt đầu tiếp xúc với thiết kế quần áo.
"Thím tư, thím hãy giúp con, dạy con đi mà!"
Lần trước Kỷ Cửu nghe người khác nói về phong cách vẽ tranh mới đang thịnh hành trong giới thiết kế gần đây, mắt thèm vô cùng, vừa vặn ở xung quanh mình có một nhà thiết kế chuyên nghiệp Văn Nhân, Kỷ Cửu không còn cách nào khác nên khi không có việc gì cô liền lẻn đến đây.
Văn Nhân đang may bộ lễ phục dạ hội, bị cô ồn ào đến đau đầu, rất là ghét bỏ mà xua xua tay: "Không dạy, không dạy, thím nói Kỷ Cửu nghe, ba mẹ con nhất định sẽ phản đối con học thiết kế, con như thế nào lại cứ đối nghịch?"
Trường thiết kế hàng đầu thế giới không có ở Trung Quốc, nếu dấn thân vào con đường thiết kế, nhất định sẽ phải ra nước ngoài học đại học, nhưng nhà họ Kỷ lại coi cô gái nhỏ duy nhất này như tròng mắt – một bộ phận luôn luôn nằm trên người mình, làm sao cam lòng cho con bé ra nước ngoài? Còn phải đi tận bốn năm.
Đừng nói vợ chồng Kỷ Lang Thiên không đồng ý, nếu như lão gia tử biết chuyện, nói không chừng sẽ mười phần phản đối.
Kỷ Cửu vẫn không từ bỏ ý định, cô nóng lòng ước gì được ra nước ngoài, ít nhất phải tránh xa tử thần Ôn Mặc kia! Khi lớn hơn, tên đó không còn là đứa trẻ ngoan như trước kia nữa đâu.
Hành vi xử sự hiện tại của hắn càng ngày càng giống với tên bệnh xà tinh đại biến thái trong nguyên văn.
Kỷ Cửu nhớ rõ, nữ phụ trong nguyên văn sẽ chết vào thời điểm hai mươi sáu tuổi, đang ở tuổi "Phong nhã hào hoa", nếu cô có thể ra nước ngoài học đại học, sau khi tốt nghiệp kéo dài thêm hai ba năm nữa, nói không chừng có thể tránh thoát được tai họa ngập đầu ở tuổi hai mươi sáu.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này khả thi, cái gọi trong ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, cô không thể đánh bại người đó, chẳng lẽ cô còn không tránh được sao?
"Thím tư, thím có thể dạy con trong bí mật, con hứa sẽ không nói cho ai biết!" Kỷ Cửu dựng ba ngón tay lên thề.
Văn Nhân nhẫn tâm, thiết diện vô tình nói: "Đừng nghĩ đến, ba mẹ con không đồng ý, con cũng đừng nghĩ đến thím.." Nói một nữa, bà bỗng nhiên im lặng, trầm tư một phen, cười tủm tỉm nói: "Thật ra cũng không phải là không được."
Kỷ Cửu tròn tròn mắt, ánh mắt sáng lên hiện lên sự chờ mong.
Văn Nhân nói tiếp: "Nếu con có thể nhận được sự đồng ý của tên nhóc nhà họ Ôn kia, thím cũng có thể bí mật dạy con." Lời nói đậm ý trêu ghẹo.
Khi Kỷ Cửu nghe thấy hai chữ đó, cô lập tức trở nên chán nản, nghĩ rằng thím tư không phải là đang làm khó mình sao?
Muốn Ôn Mặc đồng ý, cô thà không bằng đi cầu xin Kỷ Lang Thiên cho rồi, tốt xấu gì cũng là cha mình nên mới còn miễn cưỡng có chút hy vọng, đổi lại Ôn Mặc, chỉ sợ một cái lỗ chó đều không để lại cho cô.
Nhìn thấy điều này, Văn Nhân hết sức vui mừng mà cười vui vẻ, ở Lạc thành có một câu nói được lưu truyền trong giới nhà giàu quyền lực hơn mười năm qua, gọi là: Cửu công chúa Kỷ gia không sợ trời không sợ đất, vừa nhìn thấy Ôn nhị thiếu gia trong ánh mắt không khỏi kinh hãi.
Câu nói này không biết xuất phát từ ai truyền ra tới, nhưng Kỷ Cửu cảm thấy nếu tìm ra được hung thủ.. nhất định sẽ thổi bay đầu hắn ta!
Cô muốn hỏi một chút, con mắt hắn lúc nào mà thấy mình kinh hãi? Rõ ràng trước kia đều là cô ấn Ôn Mặc trên mặt đất mà cọ xát sao?
Đang nói chuyện thì bà dì ở nhà gõ cửa đi vào, bà ấy đang cầm điện thoại di động của Kỷ Cửu ở trên tay, lúc này, chiếc điện thoại thông minh màu trắng đang đổ chuông ầm ĩ.
"Ông chủ, lại có người gọi điện thoại cho ông!" Mèo sữa hoạt hình kêu lên.
Kỷ Cửu nghe thấy âm thanh, da đầu tê rần, lắp bắp nhìn điện thoại hồi lâu đến nửa ngày không nhúc nhích.
Tiếng nhạc chuông tiếp tục vang lên không dứt.
Bà dì hoang mang mà nhìn động tác cứng đờ của Cửu tiểu thư, đem điện thoại ra phía trước nhìn kỹ.
Kỷ Cửu hít sâu một hơi, vẻ mặt đầy quyết tâm thà chết chứ không chịu đầu hàng, nhanh chóng nhận lấy điện thoại, sau đó mở nút trả lời màu xanh: "Này!"
"Tiểu Cửu." Giọng nói ở đầu bên kia hơi lạnh, mang theo thời kỳ vỡ giọng trở nên khàn khàn.
Kỷ Cửu bình tĩnh đáp: "Chuyện gì?"
Biệt thự Ôn gia, thiếu niên thanh tuyển* hôm nay mở sách giáo khoa cấp ba còn mới ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ xát lên trang giấy bên cạnh: "Tớ không thấy tên cậu trong danh sách của nhất ban. Cậu được phân đến lớp mấy rồi?"
*Thanh tuyển: Có nghĩa là tươi và đẹp.
Kỷ Cửu hô hấp cứng lại như nghẹt thở, cảm thấy có chút không thở nổi, mồ hôi lạnh cuồn cuộn chảy ra trên lưng.
Kỷ Cửu cho dù có bị đánh chết cũng không dám ăn ngay nói thật, kỳ thật bản thân không đăng ký vào trường Nhất trung ở Lạc thành, mà đã sửa lại đơn đăng ký vào trường cao trung Mẫn Xuyên, nếu để hắn biết, cô tuyệt đối sẽ không sống sót qua khỏi đêm nay.
Kỷ Cửu ổn định tâm trí, nghiêm túc bắt đầu nói những câu bậy bạ: "Ở.. Ở lớp bảy."
Đã trễ như vậy rồi, hắn ta hoàn toàn không có khả năng kiểm tra lại lịch phân ban được nữa. Dù sao thì ngày mai khai giảng, hắn sẽ biết chân tướng sự thật.
Sự thật đang ở trước mắt, hắn cho dù có muốn cũng không thể thay đổi được, đương nhiên cũng sẽ buông tha cho cô, bằng cách này, cô có thể trải qua ba năm cao trung một mình trong niềm vui sướng.
Ôn Mặc cảm nhận được sự do dự của Kỷ Cửu, nhưng nghĩ rằng hai tháng trước hắn đích thân nhìn chằm chằm vào tờ giấy đăng ký nguyện vọng của cô trong lúc cô viết, nên không suy nghĩ nhiều: "Vậy ngày mai gặp, tớ mua sữa chua vị mới cho cậu."
Từ nhà trẻ đến cao trung, một ngày một ly sữa chua là ước định không thay đổi trong lúc đó giữa hai người.
Kỷ Cửu cõi lòng đầy cảm giác tội ác nói lời từ biệt với Ôn Mặc, cúp điện thoại, ngẩng đầu liền phát hiện Văn Nhân cười như không cười đang nhìn cô.
Văn Nhân đặt cọ vẽ xuống, để hai tay ôm ngực, hứng thú nói: "Con vẫn chưa nói về việc vào Mẫn Xuyên cho Ôn Mặc?"
Nghe cuộc trò chuyện vừa rồi và nhìn vào lương tâm cắn rứt của Kỷ Cửu, Văn Nhân có cái nhìn sâu sắc về mọi thứ khi bà kết nối với những hành động nhỏ lén lút của Kỷ Cửu, Văn Nhân đã hiểu rõ hết thảy.
Tổng hợp lại là Tiểu Cửu này gạt tên nhóc Ôn gia sửa lại nguyện vọng? Hơn nữa đến bây giờ còn không nói cho tên nhóc Ôn gia đó biết?
Văn Nhân nhìn Thẩm Cửu ánh mắt hiện lên có vài phần khâm phục, Ôn Mặc tuy rằng mấy năm gần đây, tuy rằng tuổi còn nhỏ.
Nhưng thủ đoạn có đôi khi làm cho các lão gia hỏa bọn họ đều cảm thấy run sợ, nên khi đến thời cơ tàn nhẫn tuyệt đối không thể mềm lòng, rất ít nhóm nhị đại trong vòng tròn này thoát khỏi độc thủ của hắn.
Nhiều người nghe đến tên hắn ta thì đều như cơn gió mà biến mất trong một nốt nhạc, hận không thể trốn thật xa, cho đến khi hắn nhìn không thấy mới được.
Trong số anh em của nhà họ Kỷ, ngoại trừ lão đại Kỷ Cẩn Ngôn có thể cùng hắn bất phân thắng bại, những tên đầu củ cải nhỏ khác đều bị thủ đoạn của hắn làm cho khuất phục, đặc biệt là Kỷ Tử Nhiên – quả thực là một fans cuồng của của Ôn Mặc.
Lúc rảnh rỗi, Văn Nhân cũng sẽ nghĩ, khi còn bé chính là một đứa bé sữa non mềm mại đáng yêu như vậy, lớn lên như thế nào giống như đột biến gen, trở thành một con sói xấu to lớn ăn thịt người không nhả xương?
Nhiều lần cân nhắc, đều là nghĩ trăm lần không ra.
Nói như vậy Ôn Mặc cho đến nay quan tâm nhất là chuyện gì, vật chất sao, thật sự không phải, nhà họ Ôn không phải người thiếu tiền, chỉ là bệnh viện tư nhân của Ôn Kế Trần, không biết hàng năm thu nhập được bao nhiêu tiền, đến nỗi mà..
Sự thật thì cũng có.
Không phải ai khác, chính là cô gái có chút cắn rứt lương tâm đang đứng ngay trước mặt.
Kỷ Cửu trong những năm gần đây vóc dáng đã phát triển khá nhiều, nhưng mới mười lăm tuổi đã cao hơn một mét sáu rồi, còn có xu hướng tiếp tục phát triển.
Hồi học tiểu học, cô hơi mũm mĩm, nhưng cô cũng không hiểu sao lên sơ trung gầy hẳn đi.
Hiện giờ, với lông mày lưỡi liềm, răng trắng, da như mỡ, là một giai nhân thanh tú và xinh đẹp, thậm chí còn nghe chị dâu kể rằng tuần nào cũng tìm thấy vài bức thư tình từ bàn học của con gái, ít nhiều đều là được viết bởi lũ nhóc ở trong trường.
Nào là phong hoa tuyết nguyệt, sông cạn đá mòn, tình ý miên man..
May mắn không làm Kỷ Lang Thiên thấy, bằng không ngày hôm sau gọi điện thoại tới trường học.
* * *
Sau đó, Kỷ Cửu không nói gì, chỉ ngượng ngùng mỉm cười đi ra khỏi phòng vẽ tranh của Văn Nhân.
Buổi tối, nằm trên giường, trằn trọc lăn qua lộn lại hồi lâu không ngủ được, trong lòng luôn cảm thấy không yên ổn. Qua mười hai giờ rạng sáng, rốt cục có chút buồn ngủ, chìm vào giấc ngủ sâu, nặng nề mà chìm vào giấc mộng đẹp.
Kết quả, ở trong mộng.
Ôn Mặc lặng lẽ đứng ở ven đường, bước lên làn đường dành cho người đi bộ, rồi băng qua, đối diện là trường trung học tư thục Mẫn Xuyên nổi tiếng ở Lạc thành, lờ mờ có một tầng sương mù chắn ngang tầm mắt, tình huống cụ thể cũng không rõ ràng lắm.
Kỷ Cửu dụi dụi mắt nhìn kỹ, phát hiện khuôn mặt luôn lãnh đạm lúc này của thiếu niên còn gớm ghiếc hơn cả ác ma địa ngục, khóe miệng cong lên dường như đột ngột bị xé nát, hắn tựa hồ nhìn thấy ở giữa không trung có một hình ảnh của người nào đó. Hung ác xoay chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm thẳng vào Kỷ Cửu, khóe miệng nhếch lên nhếch xuống.
Kỷ Cửu lần này nhìn thấy rất rõ ràng, Ôn Mặc từ giữa không gian của môi và răng nặn ra sáu chữ:
"Kỷ Cửu, ngươi chết chắc rồi."
Kỷ Cửu, người chết chắc rồi.. chết chắc rồi.. nhất định..
Kỷ Cửu thiếu chút nữa bị dọa thành kẻ ngốc..
Cô đột nhiên trợn mắt gắt gao nhìn chằm chằm trần nhà, ôm chăn há mồm thở dốc, có chút tức giận, con mẹ nó, còn không phải là cái tên Ôn Mặc sao? Sợ gì? Hắn còn có thể ăn thịt người đâu?
Kỷ Cửu thầm an ủi mình, đừng sợ, đừng sợ Kỷ Cửu, chờ thêm ngày mai nữa, dù khí chất của nhân vật chính có mạnh đến đâu, đều không làm được gì mình.
Sau đó.. một đêm trợn mắt đến bình minh..
* * *
Tháng chín của Hoa quế phiêu hương*
*Hoa quế phiêu hương: Là tiểu thuyết Osmanthus aromans (Baidu) Các bạn có thể tham khảo thêm.
Trường công Nhất trung Lạc Thành là trường tốt nhất trong toàn bộ Lạc thành, nghênh đón một đám tân học sinh.
Sau khi khai giảng xong, Ôn Mặc cầm sữa chua vị xoài đi lên cầu thang, phòng học lớp bảy ở phía tây lầu hai.
Thiếu niên đang ở trong giai đoạn phát triển vóc dáng, chiều cao không bắt mắt, nhưng lại có tay chân dài, dáng người có tỷ lệ cực đẹp, đồng phục học sinh xanh trắng không lộ ra vẻ mập mạp cường tráng, ngược lại càng có khí chất thanh tú, chất khí hoạt bát.
Ngoài ra, vẫn còn có gương mặt trẻ con nhưng vốn đã rất điển trai của thiếu niên đã thu hút sự chú ý của nhiều người trên đường đi.
Sau khi hắn rời đi, hai cô gái vừa gặp hắn đã tỏ ra vẻ khó tin, biểu tình hỗn loạn một tia ngượng ngùng.
"Chính là cậu ta? Đó là người ở trong Bảng Nhãn*! Không ngờ lại đẹp trai như vậy!"
*Bảng Nhãn: Bangyan là một từ vựng tiếng Trung, bính âm của nó là bǎng yǎn, là một danh hiệu xếp hạng trong thời đại thi cử. Đó là trong hệ thống kiểm tra của hoàng gia Trung Quốc của các ứng cử viên thành công, và đạt được tên Học giả của bài kiểm tra thứ hai (Baidu).
"Ừ, đúng rồi, tên là Ôn Mặc, rất có phong vị của quân tử cổ đại!"
"Oa, đứng đầu toàn trường! Trông đẹp trai ngời ngời, trái tim thiếu nữ của lão nương tôi không thể kìm nén được.."
"Nghe nói cậu ấy chỉ kém người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh cao trung ba điểm, nhưng thật đáng tiếc khi người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba không biết tại sao cậu ta rõ ràng là tình nguyện điền vào đơn, nhưng cậu ta lại đổi ý nửa chừng và đến trường cao trung Mẫn Xuyên."
Bước chân lên lầu của Ôn Mặc cứng lại, vẻ mặt núi Thái Sơn chợt buông lỏng, mí mắt nhẹ nhàng nhảy dựng, mơ hồ liếc nhìn hai cô gái đang trò chuyện trên hành lang, một lúc sau, sắc mặt như thường tiếp tục hướng về phía trước đi..
Trước tiên hắn cần xác minh một chút.. tung tích của nhà vô địch trong kỳ thi tuyển sinh..
Nếu Kỷ Cửu thật sự dám..
Hahahaha!
Một tiếng cười giễu cợt đầy tức giận phát ra từ cổ họng của thiếu niên, ngấm ngầm chịu đựng rồi thả sức bùng nổ.
Tác giả có chuyện muốn nói: Nam chính có chút thay đổi, nhưng cách đối xử của nữ chính vẫn chưa từng thay đổi, nguyên nhân cụ thể sẽ viết ở phiên ngoại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT