Trên đường cao tốc vô tận quanh thành phố, một chiếc Mercedes-Benz sedan màu đen ẩn hiện trong dòng xe cộ, cực kì trầm mặc.

Trên ghế bọc da ở đằng sau, một bé gái ba tuổi đang ôm bình sữa và uống nước, đôi chân nhỏ trong đôi giày thể thao to bằng lòng bàn tay lắc lư không ngừng, hai má hơi ửng hồng vì hệ thống sưởi trong xe.

Khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo và dịu dàng, với đôi mắt to tròn như ngọc, nhấp nháy nhấp nháy rất dễ thương.

Dễ thấy nhất trong số đó là vòng tròn băng gạc y tế quấn quanh trán, khiến người ta có chút thương tâm.

Cô gái nhỏ xinh xắn trông như một con búp bê may mắn, trước mặt chính là cô công chúa nhỏ duy nhất của nhà họ Kỷ ở Lạc Thành, Kỷ Cửu.

Nhưng mà, Kỷ Cửu ngay tại đây không còn là Kỷ Cửu lúc trước nữa.

Vào lúc này, ở trong cơ thể nhỏ bé này, có một linh hồn trưởng thành đến từ một thế giới xa xôi.

Thật ra, Kỷ Cửu vẫn chưa hình dung được mình đã trải qua những gì, cô cứ ngủ trên giường như mọi khi, vừa mở mắt ra thì đã đến một khoảng không rộng lớn trắng xóa.

Khi cô nhìn kỹ hơn thì mới biết mình đang ở bệnh viện.

Thứ khiến cô suy sụp nằm ở phía sau, khi cô nghĩ tới việc đứng dậy đi rót một cốc nước, thứ hiện ra trong tầm mắt cô không phải bàn tay có vết chai quen thuộc, mà là một bàn tay có năm vết rỗ nhỏ, trắng như tuyết.

Là bàn tay giống như của một con búp bê trông như bị nhào bột.

Kỷ Cửu mém té xỉu ngay tại chỗ.

Kỷ Cửu ở trong bệnh viện được hai ngày, gặp vô số người đến thăm, cuối cùng cũng tìm ra được môi trường sống của mình.

Nói một cách đơn giản, đó là xuyên không và trọng sinh.

Cô trọng sinh vào một nơi khác hoàn toàn với nơi mà cô sống ở kiếp trước.

Nói chính xác hơn, thế giới mà cô đã sống lại chính là ở trong một cuốn tiểu thuyết tình cảm.

Kỷ Cửu đã bí mật mua cuốn sách mà không nói với mẹ khi cô học cấp 3. Cô cũng không nhớ rõ cốt truyện cụ thể.

Viện trưởng kiêm chủ tịch của bệnh viện tư nhân Khang Thần, Ôn Kế Trần.

Chính là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình năm đó làm cho Kỷ Cửu có ấn tượng nhất, là cha của nam chính.

Quả thật đúng như trong sách viết, rất lịch sự, hào hoa phong nhã, khoác lên mình chiếc áo khoác trắng đơn giản tạo cảm giác mạnh mẽ, phong độ.

Khiến vô số phụ nữ phải phát cuồng.

Nguyên chủ Kỷ Cửu chính là người duy nhất trong ba thế hệ của viên ngọc quý trong Kỷ gia ở Lạc Thành, vì có tám người anh trai nên cô được đặt tên là Kỷ Cửu theo số thứ tự.

Nguyên nhân chủ yếu làm Kỷ Cửu xuyên không là do vài ngày trước các trưởng bối cùng nhau đi dự tiệc do giới thượng lưu tổ chức ở Lạc Thành không tiện mang Kỷ Cửu theo.

Vì vậy chỉ còn lại tiểu Kỷ Cửu và Kỷ Tử Nhiên của lão Bát cùng tuổi với cô của Kỷ gia ở nhà.

Đêm đó, dì bảo mẫu muốn dọn vệ sinh, nên bà đặt Kỷ Cửu và Kỷ Tử Nhiên ngồi ở trên giường.

Sau đó Kỷ Cửu và Kỷ Tử Nhiên mỗi đứa cầm bình sữa vừa uống vừa chơi đùa.

Kết quả là ai biết được, Kỷ Tử Nhiên rất háu uống, bình sữa đã nhanh chóng hết cạn, nhưng vẫn chưa thấy no.

Cậu bé chớp mắt và liếc nhìn em gái mình, người đã uống hết hơn một nửa, và bắt đầu không nói một lời liền giật bình sữa của em gái mà uống.

Tiểu Kỷ Cửu, người yếu như một chú cừu non, đâu phải là đối thủ của Kỷ Tử Nhiên đâu.

Trong lúc giằng co, cô đẩy được bàn tay mũm mĩm của anh trai. Một trong hai người không thể ngồi vững và ngã ra khỏi giường với hai cú lộn nhào.

Bảo mẫu ở hành lang ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc liền vội vàng chạy tới.

Hai anh em Kỷ Cửu và Kỷ Tử Nhiên, một người đang ôm bình sữa trên giường với vẻ mặt thất thần, người còn lại thì chổng mông và hai mắt đẫm lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn dính đầy một tầng máu..

Vừa nghĩ tới đây, thím tư Văn Nhân đến đón cô từ bệnh viện nhẹ nhàng xoa đầu, nói: "Tiểu Cửu còn đau đầu không?"

Kỷ Cửu chớp đôi mắt hạt châu của mình, cô quyết định không thể bỏ qua cho cái tên đầu gấu Kỷ Tử Nhiên kia, chỉ mới có ba tuổi mà dám làm chuyện đi giật đồ của người khác, sau này lớn lên hắn nhất định sẽ trở thành người không đúng đắn.

Ngay sau đó, cô cố ý vắt ra hai hạt đậu vàng nói nhỏ bằng giọng sữa nhỏ nhắn dễ thương: "Dì Tư, Tiểu Cửu đau đầu quá.."

(Mình không hiểu lắm nguyên văn là: 刻意挤出两颗金豆豆. Các bạn hiểu nghĩa thì giúp mình với nha)

Văn Nhân bị hai hạt đậu vàng của cô bé làm trong lòng bà cảm nhận được tình thương từ đáy lòng bà tràn ra, bà sinh được hai đứa con, đều là ở chung với nhau, hiếm có cháu gái nhỏ, hơn nữa còn nóng lòng muốn nuôi nấng như ruột thịt.

Vài ngày trước, bà ấy đang tham dự một buổi trình diễn thời trang ở Thượng Hải và nghe tin Kỷ Cửu bị đập đầu, bà ấy sợ đến mức vội vàng quay về bằng máy bay trong đêm.

Nghĩ đến cảnh cô gái nhỏ ngọt ngào nằm bất động trên giường bệnh màu trắng với mấy lớp gạc dày trên đầu. Văn Nhân hận không thể đem Kỷ Tử Nhiên bỏ vào bao tải để đánh.

Tuy rằng đều là cháu, nhưng Kỷ Cửu và Kỷ Tử Nhiên mỗi đứa ngậm thìa vàng không giống nhau.

Trong lòng của thím tư Văn Nhân, ngay cả hai đứa con trai ruột của bà là Kỷ Lan Châu và Kỷ Thần thì đại khái vẫn không sánh được với cô con gái quý giá của Kỷ gia - Kỷ Cửu.

"Tiểu Cửu, thím tư của con mua cho con một chiếc váy nhỏ rồi để ở nhà. Khi Tiểu Cửu mặc vào, con vẫn là một tiểu công chúa xinh đẹp trong chiếc váy nhỏ."

"Dạ." Kỷ Cửu giả bộ làm em bé ngoan đáp lời.

* * *

Khung cảnh bên ngoài xe đã thay đổi khi hai thím cháu đang nói cười vui vẻ.

Những dãy nhà cao tầng không còn nữa, thay vào đó là những hàng cây to rụng hết lá được trồng ngay ngắn, trật tự hai bên đường.

Kỷ Cửu nhìn thấy những căn biệt thự trang nghiêm được xây liên tiếp nhau ẩn hiện ở phía trước, trong lòng cô không khỏi vội vàng, qua mấy ngày này, cô có thể thấy nhà họ Kỷ này nhất định không phải là quý tộc bình thường.

Trong toàn bộ gia tộc, quân đội và chính phủ, chính trị và kinh doanh đều có sự tham gia của họ, và các thế lực rắc rối khác đan xen và tiếp tục ở những nơi vô hình.

Trong những ngày ở bệnh viện, cô nhìn thấy ông bà nội, một số anh trai, hai cô chú và ba người cô đứng thứ hai và thứ ba, nhưng cô không thấy bố mẹ mình và người chú út thứ tư.

Nghe thím tư nói, chú nhỏ Kỷ Đình vừa mới ở trong quân đội nhận nhiệm vụ, cấp trên không cho chú nhỏ nghỉ, Kỷ Cửu có vẻ đã hiểu.

Về phần bố mẹ tôi, hình như công ty con ở Châu Âu đột xuất xảy ra vấn đề, họ phải bay qua đó để giải quyết thì không thể đến gặp cô.

Bất quá trong khoảng thời này họ cũng thường xuyên gọi điện thoại nói chuyện với cô.

Hôm qua trời mới vừa mưa to, hôm nay mặt đất vẫn còn ướt, tài xế lái xe cẩn thận chạy không nhanh.

Một phút sau, chiếc ô tô màu đen từ từ lái vào cánh cổng sắt, thứ đầu tiên mà Kỷ Cửu nhìn thấy là đài phun nước bằng đá cẩm thạch lớn đến kinh ngạc ở giữa khu vườn.

Tuy đang là mùa đông khắc nghiệt, đài phun nước vẫn thực hiện nhiệm vụ phun nước của mình, nó bắn ra giọt nước và nhờ ánh sáng mặt trời, chúng lóe lên ánh sáng, chiếu sáng lấp lánh.

Xe chạy nửa vòng quanh đài phun nước rồi dừng trước biệt thự phong cách Châu Âu.

Một vệ sĩ mặc vest đen bước tới mở cửa.

Cửu Cửu vốn là muốn tự mình xuống xe, nhưng trước khi hai chân ngắn ngủi chạm đất thì đã bị Văn Nhân vội vàng kéo cái mông nhỏ bé của cô lại.

Mặc dù bàn tay của người phụ nữ và mông nhỏ bé vẫn được ngăn cách bởi nhiều lớp vải dày.

Nhưng là một phụ nữ trưởng thành tuổi đôi mươi, Kỷ Cửu vẫn đỏ mặt.

Cái đầu nhỏ xấu hổ đến mức trực tiếp vùi vào cổ Văn Nhân, một luồng hương thơm phả vào chóp mũi khiến cô lại hít một cái.

"A! Tiểu Cửu của chúng ta đã trở về rồi!"

Văn Nhân ôm Kỷ Cửu mới vừa bước chân vào cửa, bên trong truyền ra một giọng nữ già nua vui vẻ.

Tiêu Cửu quay đầu lại, bị lão phu nhân ôm lấy.

Cô phát ra âm thanh trẻ con ngọt như sữa bò, hướng về lão phu nhân kêu: "Bà nội."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play