Ngày hôm sau, sau khi Tô phụ lấy được kết quả giám định, ông trực tiếp đi đến tập đoàn Lục thị.
Lục Trầm ngồi trên ghế giám đốc, ông ấy lười biếng dựa vào lưng ghế, trên
mặt tràn ngập khó chịu, đối với Tô phụ đang ngồi trên sofa ông ấy cười
lạnh, nói: "Sáng sớm tinh mơ, ông chạy tới tìm tôi làm gì? Không phải là tìm mắng chửi chứ? Nhưng hôm nay tôi không có tâm tình mắng ông."
Tối hôm qua vợ ông ấy lại bắt ông ấy đến thư phòng ngủ, hôm nay tâm tình ông ấy không tốt tẹo nào.
Tô phụ đã làm cha, nhiều năm như vậy, so với Lục Trầm ông thành thục rất
nhiều, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị đối phương chọc giận: "Tôi đã nhìn
ra, ông dục cầu bất mãn. Lần này là bị Ôn Nhã đuổi ra khỏi phòng, hay là bị bà ấy đuổi ra khỏi nhà?"
Lục Trầm bị chọc trúng chỗ đau, ông ấy hung hăng trừng mắt nhìn Tô phụ một
cái: "Nếu ông chỉ muốn nói cái đó, có thể cút được rồi."
"Đừng
nha." Tô phụ lấy túi văn kiện ra, ông cười nói: "Lần này tới giải cứu
ông. Tới, ông nhìn thứ này đi, đợi lát nữa đừng quá cảm kích tôi."
"Ông đang gọi chó sao?" Lục Trầm cong mắt đào hoa, lười phản ứng Tô phụ.
Tô phụ thấy thế, ông cười: "Lục Trầm, nếu ông không xem, ông sẽ hối hận cả đời."
Lục Trầm nhướng mày, lúc này ông ấy mới đứng dậy: "Thứ gì? Nếu ông dám lấy
ra một đống phế liệu chơi tôi, hôm nay cái cửa này ông cũng đừng hòng đi ra."
Tô phụ không cho là đúng: "Ông yên tâm, đợi lát nữa ông nhìn, tuyệt đối sẽ cảm kích tôi."
Khóe miệng Lục Trầm lạnh lẽo trào phúng, vẻ mặt không thèm để ý cầm lấy túi văn kiện mà Tô phụ lấy ra.
Ông ấy mở túi văn kiện ra, lấy tư liệu bên trong, liếc mắt một cái liền thấy được mấy con chữ to trên văn kiện.
Theo bản năng, tay ông ấy đang nắm văn kiện buộc chặt.
Lục Trầm nhanh chóng nhìn lại phía dưới, cho đến khi xem xong một chữ cuối
cùng, ông ấy trầm mặt hỏi Tô phụ: "Ông có ý gì, làm giả một phần văn
kiện tới chơi tôi sao?"
Ông ấy và Tô phụ từ nhỏ đã đánh đấm đến
lớn, thường xuyên chỉnh đối phương, ông ấy tuyệt đối tin tưởng lần này
Tô phụ lại đang chơi thủ đoạn.
Tô phụ bình tĩnh ngồi trên sofa: "Ông không tiếp tục xem phía sau sao?"
Lục Trầm nhìn ông một cái, mới tiếp tục lật xem mặt sau, ánh mắt ông ấy
dừng trên ảnh chụp phía sau, mặt mày quen thuộc khiến ông ấy sợ tới mức
thiếu chút nữa đã mềm chân.
Ông ấy hung hăng nhìn Tô phụ: "Ông
cho rằng tìm một người lớn lên giống tôi, lại làm giả một phần xét
nghiệm ADN như vậy, tôi liền sẽ tin tưởng người này là con trai tôi
sao?"
Tô phụ hiểu tính
cách Lục Trầm, cũng như Lục Trầm hiểu ông, ông cười nói: "Lục Trầm, nếu
ông không tin, có thể tự mình đi tra. Nếu không phải trước kia con trai
ông trong trận hỏa hoạn đã cứu tôi với vợ tôi, ông cho rằng tôi sẽ có
tâm nhàn rỗi mà đi giúp ông tìm con trai sao?"
Tô phụ đứng lên, ông vỗ bả vai Lục Trầm: "Hoa hồ ly, có phải con ông hay không, ông đi xem một cái sẽ biết."
Nhìn Tô phụ đi khỏi văn phòng, một đôi mắt đào hoa của Lục Trầm nửa nheo lại.
Mà bên kia, Tô Từ là bị khát tỉnh, cổ họng cô vừa khô vừa rát.
Cô mở to mắt, muốn đứng dậy, lại phát hiện đầu mình rất đau, tứ chi vô lực.
Nhiệt độ điều hòa trong nhà lạnh đến mức khiến cô rụt thân thể vào ổ chăn theo bản năng, nhịn không được hắt xì vài cái.
Nghe được giọng mũi dày đặc của mình, Tô Từ nghĩ đến tối qua bởi vì cô tức
giận đến phát nóng, mở điều hòa ở nhiệt độ thấp nhất. Hơn nữa cô gội đầu xong, không có sấy khô tóc mà mơ màng liền ngủ, cũng khó trách cô sẽ bị cảm.
Cảm mạo?
Theo bản năng, Tô Từ duỗi tay sờ đỉnh đầu của mình.
Mềm mại, lông xù xù.
Quả nhiên, tai thỏ cô lại chạy ra.
Xong phim!
Hiện tại là ở nhà, xung quanh còn có nhiều người hầu như vậy, tai thỏ cô xông ra, nếu như bị bọn họ thấy phải làm sao bây giờ!
Tô Từ trực tiếp gọi video call với Lục Chiết.
Bên kia, rất nhanh đã chuyển máy.
"Lục Chiết, tai thỏ của em chạy ra." Tô Từ vô cùng đáng thương nói.
Không cần Tô Từ nói, Lục Chiết đã nhìn thấy tai thỏ lông xù màu trắng trên
đỉnh đầu của thiếu nữ trong video, hắn nhíu mày theo bản năng: "Em bị
bệnh?"
"Ừ, bị anh làm cho tức đến bị cảm." Tô Từ đúng lý hợp tình mà bôi nhọ thiếu niên.
Lục Chiết hỏi cô: "Đã uống thuốc trị cảm chưa?"
Tô Từ lắc đầu, tai thỏ trên đỉnh đầu cũng loạng choạng theo động tác của
cô, nhuyễn manh đáng yêu đến mức khiến người muốn xoa bóp: "Trong phòng
em không có thuốc trị cảm."
Lục Chiết dời ánh mắt, không nhìn tai thỏ của thiếu nữ nữa: "Em mang mũ lên, bảo người giúp em mua thuốc trị cảm."
Tô Từ lại lắc đầu: "Không được, nếu mẹ biết em bị cảm, mẹ nhất định sẽ
không yên tâm. Mẹ sẽ đưa em đến bệnh viện, hoặc là để bác sĩ gia đình
lại đây xem bệnh cho em."
Lục Chiết nghĩ nghĩ: "Đợi lát nữa tôi đi mua thuốc, sau đó mang đến cho em."
"Anh ở nơi nào? Em muốn đến chỗ ở của anh tìm anh. Em không thể ở nhà, nơi này nhiều người nhiều miệng, em rất dễ bị bại lộ."
Rốt cuộc Lục Chiết vẫn lo lắng thiếu nữ bị cảm mạo, hắn nói địa chỉ chỗ ở cho cô.
Sau khi cắt đứt trò chuyện, Tô Từ nhanh chóng rời giường thay quần áo. Rửa
mặt xong, cô nhìn đôi tai thỏ của mình trong gương, tuy rằng trong lòng
sốt ruột, nhưng nhịn không được tự mình thưởng thức vài lần. Vốn dĩ
khuôn mặt đã xinh đẹp, hơn nữa còn thêm một đôi tai thỏ, quả thực chính
là tiểu yêu tinh.
Từ toilet đi ra, Tô Từ mang mũ lên, sau đó xuống lầu.
Tô phụ và anh trai Tô Trí Viễn đều đến công ty, Tô mẫu mang theo Tiểu
Thiên Tài cùng tiểu Tô Ninh ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại có vài người hầu.
Tô Từ dùng mũ che kỹ tai thỏ trên đầu, cô bảo tài xế chuẩn bị xe, đi đến chỗ ở của Lục Chiết.
Xe chạy đến cửa tiểu khu, Tô Từ đã thấy bên kia cửa sắt, một thiếu niên đang đứng thẳng tắp.
Hiện tại đã gần giữa trưa, xung quanh lại không có chỗ che nắng, Lục Chiết cứ như vậy đứng dưới ánh mặt trời mãnh liệt chờ cô.
Tô Từ bảo tài xế dừng lại, cô xuống xe.
"Tại sao anh lại không đến nơi che nắng chờ em?" Tô Từ bước nhanh đến trước người Lục Chiết.
Giọng mũi của thiếu nữ có chút nặng, xác thật là bị cảm. Lục Chiết duỗi tay
sờ trán của cô, nhiệt độ cơ thể bình thường, không có phát sốt.
Hắn thu hồi tay, hỏi cô: "Ăn bữa sáng chưa?"
Tô Từ lắc đầu, cô là trực tiếp tới tìm hắn.
"Đợi lát nữa ăn chút bữa sáng trước, rồi lại uống thuốc trị cảm." Lục Chiết mang cô đi vào bên trong tiểu khu.
Tô Từ ngoan ngoãn gật đầu.
Cô là lần đầu tiên tới phòng ở Lục Chiết mới thuê. So với căn hộ ở thành
phố D, cô phát hiện diện tích căn phòng này lớn hơn rất nhiều, ánh sáng
cũng sáng ngời, hơn nữa xung quanh quét dọn rất sạch sẽ. Tuy rằng đơn
sơ, nhưng nhìn thật thoải mái.
"Lại đây ăn bữa sáng." Lục Chiết mang cháo mới vừa nấu xong ra.
Tô Từ lấy mũ trên đầu xuống, một đôi tai thỏ trắng trẻo mềm mại lập tức
xông ra, chọc đến thiếu niên đang mang thần sắc lạnh băng bên kia cũng
phải liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái.
Tô Từ lập tức chú ý tới.
Cô nhớ tới ngày hôm qua Lục Chiết nói không thích cô, cô tức giận còn chưa có tiêu bớt đâu.
Tô Từ đứng bên sofa, không có đi qua. Hôm nay cô mặc một cái váy liền áo
màu trắng, đặc biệt giống với tai thỏ màu trắng trên đầu cô, trông thật
giống một con thỏ tinh.
Cô liếc nhìn Lục Chiết một cái, cố ý nói: "Không có khẩu vị, không muốn ăn."
Lục Chiết: "Trước khi uống thuốc em nên ăn một chút gì đó lót bụng."
"Tối qua em bị anh chọc giận đến no rồi." Đôi mắt nhỏ của Tô Từ nhìn hắn đầy oán oán: "Hiện tại còn chưa có tiêu hóa đâu."
Lục Chiết rũ mắt, hắn trầm thấp nói: "Ăn bữa sáng trước, sau đó uống thuốc, lỗ tai em mới có thể lui về."
Hiện tại Tô Từ nơi nào còn nguyện ý để ý tới vấn đề lỗ tai.
Cô đi đến trước mặt Lục Chiết, thẳng lăng lăng nhìn hắn: "Em bị anh chọc tức đến muốn khóc."
Giây tiếp theo, cô đột nhiên đỏ đôi mắt.
Ở nhà khóc vô dụng, muốn khóc, liền phải làm trò khóc trước mặt Lục Chiết.
Nhìn sắc mặt thiếu niên đột nhiên hoảng loạn, Tô Từ biết kỹ năng khóc của mình không hề lui bước đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT