Thiếu nữ nói khóc liền khóc, Lục Chiết bị dọa tới nơi rồi.
Đáy mắt đen nhánh nhiều thêm vài phần kinh hoảng, chỗ ngực như thể bị người nắm chặt một cái, vừa đau vừa chua xót.
Hắn trực tiếp nhận sai với thiếu nữ: "Thực xin lỗi."
Tô Từ không chỉ đỏ mắt, đôi mắt vốn ẩm ướt của mình bị cô bức ra nước mắt, treo ở hốc mắt muốn rơi cũng không xong, trông rất đáng thương.
Con thỏ tinh xinh đẹp đến mức câu mất nhân tâm, khóc lên, còn khiến người lo lắng hơn.
Không phải Tô Từ khoe khoang, kỹ năng khóc của cô là học qua chuyên môn. Cô
biết mình khóc như thế nào, góc độ nào là đẹp nhất, còn đáng thương
nhất.
Lúc này cô đỏ mắt, mắt đen tràn đầy nước mắt cứ như vậy mà nhìn Lục Chiết, môi đỏ mím lại, không lên tiếng, không tiếng động mà khóc thút thít, đáng thương đến
mức quả thực có thể bức người phát điên.
Lục Chiết thấy qua bộ dáng Tô Từ làm nũng, cũng thấy qua bộ dáng cô cố ý chơi xấu, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy cô khóc.
Trên mặt thiếu niên nơi nào còn nửa điểm thanh lãnh?
Lục Chiết hoảng hốt vươn tay, muốn lau đi nước mắt treo trên lông mi của
thiếu nữ. Thanh âm hắn trầm thấp, ngữ khí khẩn trương lại mang theo ôn
nhu không nhận biết: "Tôi sai rồi, Đoàn Đoàn đừng khóc."
Tô Từ đỏ con mắt nhìn hắn, cô đứng đến có chút mệt mỏi, khóc lóc còn không quên kiều khí: "Ôm em."
Lục Chiết nơi nào còn sẽ cự tuyệt? Hắn kéo người đến bên cạnh ghế, mới vừa ngồi xuống, Tô Từ liền tự giác ngồi lên đùi hắn.
Tô Từ vốn bị cảm, hiện tại còn khóc, cái mũi của cô tắc đến hoảng hốt, rất khó chịu. Cô đáng thương hít mũi, [1] muộn thanh muộn khí hỏi Lục
Chiết: "Anh sai chỗ nào?"
Lục Chiết đỡ eo thiếu nữ miễn cho cô ngồi không vững. Khi nghe thấy thiếu nữ hỏi chuyện, hắn thấp giọng nói: "Chỗ nào cũng sai."
Chọc cô khóc, chính là hắn sai.
Tô Từ khẽ hừ một tiếng, thanh âm bình thường nhẹ nhàng dễ nghe mang theo
giọng mũi, đáng thương lại đáng yêu: "Tối hôm qua anh nói, em quá kiều
khí, anh không thích."
Lời hắn nói, cô đều ghi tạc trong một quyển sổ nhỏ, hiện tại liền bắt đầu tính sổ.
Lục Chiết đối diện với đôi mắt đo đỏ của thiếu nữ, trên đỉnh đầu cô còn rũ
xuống một đôi tai thỏ trắng hồng, hiện tại cô như thể một con thỏ tinh
đáng thương.
Hắn trầm mặc một chút: "Là lừa em."
Tô Từ tiếp tục lên án: "Anh còn nói, em thường xuyên giấu một bụng ý nghĩ xấu, anh cũng không thích."
Trong mắt đen nhánh của Lục Chiết vững vàng ám sắc: "Là tôi lừa gạt em."
"Anh nói em thích trêu cợt người, anh không thích, còn có, anh chán ghét em
tự luyến." Một đôi mắt đỏ của Tô Từ thẳng lăng lăng mà trừng hắn, cô vẫn rất tức giận.
Cô không có ưu điểm nào sao?
Ánh mắt Lục
Chiết nặng nề, hắn thở dài một tiếng, trực tiếp cúi đầu đặt lên cái trán của thiếu nữ: "Thực xin lỗi, đều là lừa em."
Một giây trước
khinh khí cầu trong ngực Tô Từ còn chứa đầy tức giận, nay lại trực tiếp
bị chọc thủng. Bốn mắt nhìn nhau như vậy, còn trao đổi hô hấp, cô nơi
nào còn có thể tức giận?
Cô thật sự không có cốt khí.
"Về
sau thời gian của tôi không nhiều lắm, không thể vẫn luôn ở bên cạnh
em." Gương mặt cương lãnh của Lục Chiết nhu hòa xuống: "Em có thể tìm
được người càng tốt hơn."
Khí cầu nhỏ một giây trước vừa mới bẹp
xuống, nay lại lập tức phồng lên, đôi mắt phiếm đỏ của Tô Từ trừng hắn:
"Anh bảo em tìm người tốt hơn? Cho nên, anh hy vọng em hôn người khác
giống như hôn anh? Hay là anh hy vọng em dựa vào trong lòng bị người
khác ôm như anh.."
"Đoàn Đoàn!" Lục Chiết đánh gãy lời nói của thiếu nữ, ánh mắt đen nhánh của hắn ám trầm.
Nghe thấy lời nói của thiếu nữ, hắn đố kỵ đến cả người phát đau.
Tô Từ hừ một tiếng. Cô mềm mại ghé vào trong ngực Lục Chiết, tay che ngực
hắn: "Lục Chiết, nơi này của anh có khó chịu không?" Ngày hôm qua sau
khi cô nghe hắn nói xong, ngực nghẹn muốn chết.
Cằm Lục Chiết dán vào trán cô, hắn vô lực nhẹ hô một tiếng: "Đoàn Đoàn."
Từ lúc bắt đầu, khi hắn biết mình mang bệnh nan y, hắn vẫn luôn thuận theo tự nhiên mà sống, một ngày nào đó phát bệnh sống không nổi, hắn chết đi cũng không sao cả.
Nhưng hiện tại, hắn tham lam hy vọng, bản thân có thể sống lâu một chút, bệnh phát trò hề có thể tới trễ một chút.
Để thời gian ở bên Tô Từ nhiều thêm một chút.
Trên tay Tô Từ dùng sức, lòng bàn tay dán vào ngực hắn, cảm thụ trái tim bên trong đang nhảy lên mãnh liệt: "Lục Chiết, em bảo đảm, anh sẽ không
chết."
Cô ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh không tin, chúng ta có thể chờ một năm, hai năm, thậm chí là ba năm. Tthời gian càng lâu, anh nhất
định sẽ sống rất tốt. Không phải em đã nói với anh, em là thiên sứ của
anh sao?"
Bất quá, so với cái gọi là thiên sứ, cô càng muốn làm tiểu yêu tinh của hắn hơn.
"Đoàn Đoàn." Lục Chiết chỉ cảm thấy chỗ ngực bị che lại nóng lên.
"Hiện tại em hỏi anh một lần nữa, anh thích em không?" Tô Từ nghiêm túc nhìn hắn.
Khóe mắt thiếu nữ vẫn phiếm đỏ như cũ, như thể điểm sắc hoa đào, lỗ tai thỏ
trên đỉnh đầu cô vô lực rũ xuống, đáng yêu lại đáng thương.
Lục Chiết mím môi, cổ họng phát khô. Hắn nghĩ đến chuyện ngày hôm qua đã đáp ứng
mẹ cô, lại nghĩ tới bộ dáng vừa rồi cô không tiếng động mà khóc, ánh mắt Lục Chiết tối sầm xuống dưới: "Ừ."
Ánh mắt Tô Từ sáng lên, ngoài miệng bất mãn: "Ừ là có ý gì? Em nghe không hiểu."
Môi mỏng Lục Chiết dán vào tai thỏ trắng hồng của cô, ôn nhu lại bất đắc dĩ: "Thích."
Hiện tại nói, mới là thật sự.
Tô Từ cảm thấy trái tim dưới lòng bàn tay mình nhảy lên kịch liệt. Cô nháy mắt cười cong đôi mắt, liền biết Lục Chiết nhất định trốn không được
sắc đẹp của mình.
"Lục Chiết, anh nói anh có phải là lần đầu tiên thấy em liền thích em hay không?" Tô Từ nhịn không được mà bắt đầu đắc ý vênh váo.
Lục Chiết cười khẽ ra tiếng: "Lần đầu tiên anh thấy em, em ở bên thùng rác, dơ hề hề."
Tô Từ: .
Đó là lúc Lục Chiết nhặt được cô.
Cô không phục, tiếp tục hỏi: "Có phải lần đầu tiên em biến thành người, anh bị em kinh diễm hay không?"
Thiếu nữ không thuận theo thì không buông tha, Lục Chiết một chút tính tình cũng không có: "Không phải."
Khi nào thích cô, hắn cũng không biết.
Tô Từ tức giận trừng mắt liếc hắn một cái. Người này đã chọc cô phát khóc, thế mà cũng không muốn nói chút lời dễ nghe để dỗ cô sao?
Lục
Chiết như thể không nhìn thấy sắc mặt ai oán của thiếu nữ, hắn ôm sát eo cô một chút, thấp giọng nói: "Những lời tối qua của anh, tất cả đều là
lừa gạt em, nhưng anh không thể cùng em ở bên nhau là thật sự."
Tô Từ không vui nhìn hắn.
Lục Chiết vỗ về tóc mềm của thiếu nữ một chút, tiếp tục nói: "Có lẽ còn một năm, hoặc hai năm. Đoàn Đoàn, như vậy em còn muốn cùng anh ở bên nhau
sao?"
"Muốn!" Cô khẳng định muốn cùng hắn ở bên nhau.
Nghe được thiếu nữ trả lời vô cùng khẳng định, Lục Chiết cong môi, đôi mắt đen nhánh của hắn hơi sáng lên.
Hắn ôm cô càng thêm chặt, môi mỏng phát khô: "Anh sẽ ở bên cạnh em, nhưng
chúng ta không công khai. Nếu trong tương lai, em tìm được người mình
thích hơn.. Anh sẽ chủ động rời đi." Đây là điểm mấu chốt còn sót lại
của hắn.
Tô Từ khẽ nâng cằm, cắn một ngụm trên hầu kết của hắn.
Thiếu nữ cắn không đau, nhưng loại cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ khi mạch máu bị khống
chế trong miệng của thiếu nữ làm Lục Chiết mất khống chế: "Đoàn Đoàn."
Tô Từ buông lỏng miệng ra, cô nhìn mặt mày thanh tuấn của thiếu niên, hỏi hắn: "Anh đây là muốn làʍ ŧìиɦ nhân ngầm của em sao?"
Lục Chiết rũ mắt.
"Tùy anh." Tô Từ đáp ứng, dù sao bọn họ ở bên nhau là được.
* * *
Chú thích:
[1] Muộn thanh muộn khí: Dùng để chỉ giọng nói ồ ồ (thivien.net)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT