Tô Mạt Nhi thật sự rất kinh ngạc, cô không nghĩ hiệu xuất làm việc của Diệp Minh Triết lại nhanh như vậy.
"Đều.. Chuẩn bị xong?"
"Uh, em nhìn xem còn có vấn đề gì hay không."
"Được."
Tô Mạt Nhi cầm lấy văn kiện cẩn thận nhìn một lần, phân văn kiện này làm quá chuyên nghiệp rồi, không có vấn đề gì.
Tô Mạt Nhi cầm bút viết tên của mình, nhìn Diệp Minh Triết cười: "Diệp thiếu, sau này hợp tác vui vẻ."
Diệp Minh Triết cũng cười nói: "Nếu đã đạt thành hợp tác, vậy có phải em nên mời tôi một bữa cơm hay không? Nói chung thì chúng ta cũng đã cùng chiến tuyến không phải sao?"
"Tất nhiên, anh vẫn là Boss lớn trên danh nghĩa của tôi đấy."
Lễ Giáng Sinh vừa qua đi, Tô Mạt Nhi đã không có thông cáo gì. Đơn giản là để bản thân thả lỏng một chút, còn thỉnh thoảng nghĩ cốt truyện của hố mới, bắt đầu đem bộ 《 Thứ Nữ Toàn Cơ 》 này chuyển thể thành phim.
Bộ này có thành tích khá tốt, fans rất nhiều, nội dung cũng đủ mới mẻ độc đáo, cải biến thành phim truyền hình rất thích hợp.
Tết Âm Lịch đến, cô không có nơi để đi, liền biến chính mình thành trạch nữ, rúc trong ổ chăn, uống rượu vang đỏ, nhìn xuân vãn, nhớ về khoảng thời gian chính mình tiến vào giới giải trí. Trong lòng nói không thấy tủi thân là không phải.
Trong khi người người nhà nhà đoàn viên, cô lại một thân một mình ôm cái TV, đúng là có chút tủi thân.
Nhưng cô chỉ kịp tủi thân hết đêm ba mươi, sáng sớm mùng một, Diệp Minh Triết đã đỗ xe dưới tiểu khu nhà cô.
"Chuyện gì?"
"Em sửa soạn một chút rồi xuống đây, hôm nay tôi mang em đi gặp một người."
Tô Mạt Nhi nhíu mày, cô không hiểu. Là ngày mùng một tết, kể cả là đi thăm bạn thì nhất định là một người bạn quan trọng? Diệp Minh Triết cùng bạn bè chúc tết, lôi cô theo để làm gì?
Cô cũng biết quy tắc trong giới này. Gọi là dự tiệc nhưng chính là bồi ăn bồi uống, nếu công ty quản lý không ra gì, thì khó tránh khỏi còn làm những chuyện khác. Nói trắng ra là bán mình cao cấp.
Hiện tại Diệp Minh Triết muốn cô đi cùng, chẳng lẽ cũng muốn cô qua tiếp khách?
Tưởng tượng có thể là khả năng này, một cỗ tức giận muốn phun trào trong lòng Tô Mạt Nhi.
"Em nhanh lên, tôi hẹn đạo diễn Trương Kinh Đàm gặp mặt, em nói sang năm muốn lên kế hoạch quay một bộ điện ảnh, vừa hay Trương Đạo trở về ăn tết. Em nhanh đi, cầm kịch bản theo, nói không chừng Trương Đạo có hứng thú, vậy bộ điện ảnh này đã thành công một nửa rồi."
Đạo diễn Trương Kinh Đàm, Tô Mạt Nhi khá hiểu biết vị đạo diễn này.
Bất cứ bộ phim nào được ông quay đều không lo về ratinh, ông là bảo chứng cho ratinh phòng bán vé. Mỗi một bộ đều được giới phê bình đánh giá rất cao, có phim văn nghệ nội hàm, cũng có phim thương mại điện tử. Mấy năm nay, ông vẫn luôn ở nước ngoài quay điện ảnh, thành tích rất nổi bật. Ở quốc tế rất nổi danh, nếu thật sự có cơ hội hợp tác với Trương Đạo, thì thật là cầu còn không được.
Tô Mạt Nhi cảm thấy có chút hồi hộp!
"Tôi.. Tôi lập tức xuống ngay."
Cúp điện thoại, Tô Mạt Nhi vào nhà vệ sinh nhìn chính mình trong gương, phát hiện khí sắc cũng không tệ, không cần trang điểm quá đậm. Nhưng cô rất coi trọng buổi gặp mặt này nên cô vẫn trang điểm một chút.
Thay xong quần áo, cô cầm di động cùng kịch bản trực tiếp đi xuống lầu.
Diệp Minh Triết đang chờ trên xe, nhìn thấy Tô Mạt Nhi đang đến gần mày nhẹ nhàng nhíu lại. Chờ đến khi cô ngồi trên xe, thắt kỹ đai an toàn, lúc này mới mở miệng nói: "Bình thường tôi muốn hẹn em còn khó hơn cả lên trời. Có chút chuyện tốt thì không ai chạy nhanh hơn em."
Tô Mạt Nhi lúc này không cùng hắn tranh cãi, đối với cơ hội trước mắt này, cô lại rất cảm kích hắn.
"Cảm ơn anh."
"Tôi không phải đang theo đuổi em sao? Cho nên đừng nói cảm ơn, tôi không thích nghe."
Nói xong, một chân nhấn ga, xe thể thao lao vút ra khỏi chung cư.
Nơi bọn họ hẹn là một nhà hàng tư nhân, thoạt nhìn giống như một lâm viên tư nhân hơn, kiến trúc vô cùng độc đáo, có loại mỹ cảm kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây. Cổng lớn đứng hai vị tuấn nam, nhìn thấy bọn họ đến liền đem cửa lớn mở ra, xe chậm rãi đi vào, bên trong cấu tạo vô cùng phức tạp lại đẹp không sao tả xiết.
Diệp Minh Triết thấy Tô Mạt Nhi vẫn luôn nghiêng đầu đánh giá tòa trang viên này, khóe môi khẽ cười.
Nhìn dáng vẻ này của cô khiến hắn phí một phen tâm tư này, cũng đáng. Nhìn cô không phải rất vừa lòng nơi này sao?
"Cảm thấy nơi này thế nào?"
Tô Mạt Nhi rất thật thành gật đầu: "Rất tốt, tôi rất thích nơi này."
"Đây là một trang viên tư nhân, ở sau núi còn có một vườn nho lớn. Mỗi năm đều sẽ hái lấy quả để sản xuất rượu nho, dùng phương pháp gia truyền để chưng cất, hương rất thuần, vô cùng mê người. Tôi từng nếm qua, so với rượi nho thượng hạng trên thị trường không kém chút nào. Hôm nay cũng coi như là em có lộc ăn."
Đi được hai bước, Diệp Minh Triết lại giới thiệu: "Nơi này là một vườn Tulip, đi từ bên này qua có một nhà kính, bên trong có rất nhiều các loại hoa cỏ. Chờ ăn cơm xong, tôi có thể mang em đến đó đi dạo."
Diệp Minh Triết thao thao bất tuyệt trên mặt luôn mang theo vài phần đắc ý. Thật giống như tất cả những thứ này đều là của hắn, Tô Mạt Nhi cũng rất nghiêm túc nắng nghe, hai mắt luôn di chuyển theo phương hướng mà hắn chỉ.
Trên thế giới này, mỹ thực cùng cảnh đẹp đều quan trọng như nhau, đều không thể thiếu. Nơi này quá đẹp, đẹp đến mức không thể bắt bẻ.
"Thế nào cũng thấy anh rất quen thuộc với nơi này?"
"Tới nhiều, tự nhiên liền quen thuộc thôi."
"Thì ra là thế."
Đến nơi, Diệp Minh Triết lại giới thiệu: "Đầu bếp nơi này rất nổi tiếng, chút nữa em phải nếm thử món tủ của họ, đảm bảo làm em vừa lòng."
Tô Mạt Nhi cảm giác có chút kỳ quái.
Cứ có cảm giác, giống như mục đích của Diệp Minh Triết chính là muốn mời cô ăn cơm.
Hai người họ vào phòng, đợi được vài phút, Trương Kinh Đàm liền tới.
Đáy lòng của Diệp Minh Triết "Thật vất vả mới có cơ hội cùng người mình thích ở chung, còn không nói được vài câu, liền tới một cái bóng đèn".
Tô Mạt Nhi rất nhanh từ ghế trên đứng lên, "Trương Đạo, ngài hảo."
Trước cô có nhìn qua ảnh chụp Trương Đạo, nhưng lúc này thấy người thật, Tô Mạt Nhi vẫn cảm thấy Trương Đạo trẻ quá mức.
Trong khi dùng cơm, Diệp Minh Triết cùng Trương Kinh Đàm ngươi một ly ta một ly uống rượu, Tô Mạt Nhi ngẫu nhiên nói đôi câu, thỉnh thoảng trả lời một ít vấn đề Trương Đạo hỏi. Không khí phi thường hài hòa.
Bữa cơm này, cũng làm Tô Mạt Nhi cảm thấy, mình giống như vừa mới nhận thức Diệp Minh Triết.
Ấn tượng về Diệp Minh Triết trong mắt cô, chính là một phú nhị đại, không học vấn, không nghề nghiệp, cả ngày gây chuyện thị phi. Nhưng lúc này, cô lại thấy sự khôn khéo của một thương nhân trong hắn. Không thể không nói, mặt này của Diệp Minh Triết đối với nữ nhân rất có lực hấp dẫn.
Cơm ăn cũng được chín phần, rượu uống cũng ngà ngà.
Trương Kinh Đàm lúc này mới nhìn về phía Tô Mạt Nhi, mở miệng hỏi: "Nghe nói cô muốn lên kế hoạch quay một bộ điện ảnh? Kịch bản cũng mang đến rồi?"
"Đúng vậy, Trương Đạo, không biết, ngài có thể giúp vãn bối chỉ ra chỗ sai không ạ."
Trương Kinh Đàm liếc Diệp Minh Triết một cái, có chút bất đắc dĩ. Tiện đà gật đầu, nói: "Đem kịch bản cho ta xem."
"Vâng, được ạ!"
Trương Kinh Đàm lúc ăn cơm có thể ăn vui vẻ, nhưng khi động đến công việc, cũng rất cẩn trọng, hôm nay sở dĩ đáp ứng tới ăn bữa cơm này, hơn nữa giúp Tô Mạt Nhi một tay, cũng là vì Trương Kinh Đàm trước đây từng nợ Diệp Minh Triết một ân tình, lúc này Diệp Minh Triết mở miệng, lại với hắn mà nói cũng không phải chuyện khó xử gì, hắn liền đồng ý.
Nguyên bản cho rằng, chuyện này chỉ là tranh chấp của nhưng người thừa kế, không nghĩ.
Edit: Hu hu Hà Nội nóng 41*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT