Chương 976: Anh không phải là gian thương sao
“Bệnh gì vậy?” Phó Diệc Phàm hỏi ngược lại.
Ứng Kế Viêm đưa thông tin trong tay cho Phó Diệc Phàm, tiện tay chỉ chỉ và trả lời: “Những người mắc bệnh này thường chỉ sống dưới hai mươi lăm tuổi. Cô ấy hiện phải tiêm thuốc thường xuyên để ngăn chặn tình trạng hôn mê đột ngột. Lần này hôn mê là do ảnh hưởng của lần tiêm trước. Tôi mới kê lại thuốc và nhờ y tá tiêm cho cô ấy, lát nữa cô ấy sẽ tỉnh lại”
Sau khi đọc thông tin, Phó Diệc Phàm khẽ nhíu mày.
Ứng Kế Viêm tiếp tục: “Đại khái đây chính là tình hình của bạn gái anh. Sau khi tỉnh dậy, cô ấy có thể xuất viện được rồi”
“Không có cách nào chữa khỏi bệnh cho cô ấy sao?” Phó Diệc Phàm hỏi ngược lại.
Ứng Kế Viêm thẳng thừng đáp: “Trừ khi có thuốc đặc trị, cộng với việc cấy ghép tủy xương hoặc lấy máu cuống rốn”
Phó Diệc Phàm không khỏi nhíu mày sau khi nghe như vậy.
Ứng Kế Viêm kính cẩn gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Sau đó, Phó Diệc Phàm mua bữa sáng rồi mới trở về phòng. Anh nhìn Tân Sơ Hạ đang nằm trên giường bệnh với khuôn mặt tái nhợt thì đột nhiên hiểu ý định thực sự của Tân Vũ Bảo tại sao cứ một mực muốn anh kết hôn với Tống Vân Thùy.
Nhưng tại sao Tân Sơ Hạ lại ra mặt để quấy phá chuyện này chứ?
Lý do duy nhất có thể giải thích cho sự đối nghịch giữa hai bố con này là bởi vì Tân Sơ Hạ thậm chí còn không biết răng cô đang bị bệnh.
Lúc này, đầu ngón tay của Tân Sơ Hạ khẽ cử động rồi cô chậm rãi mở mắt ra và lẩm bẩm nói: “Tôi… đang ở đâu đây?”
Tân Sơ Hạ nói xong thì định đứng dậy và Phó Diệc Phàm thấy vậy thì đỡ cô lên.
Sau khi nhìn ngó xung quanh, Tân Sơ Hạ tỏ vẻ khó hiểu: “Tại sao tôi lại ở trong bệnh viện vậy?”
Phó Diệc Phàm liếc nhìn Tân Sơ Hạ, sau khi anh tin chắc vào suy đoán ban đầu của mình thì anh dọn bàn ăn lên giường bệnh, đặt bữa sáng vừa mua lên bàn, mở từng cái một ra rồi mới trả lời: “Bác sĩ nói rằng cô không ăn sáng nên đã ngất xỉu”
Đây có phải là một lời nói dối trắng trợn hay không?
Phó Diệc Phàm không chắc mình đã làm đúng hay chưa.
Và Tân Sơ Hạ không nghi ngờ những gì anh nói mà thay vào đó, cô nhìn thấy bữa sáng thịnh soạn trên bàn thì vui mừng nói: “Tôi phát hiện ra rằng anh thực sự rất hiểu sở thích của con gái”
“Những cái này đều là…”
Trước khi Phó Diệc Phàm nói xong, Tân Sơ Hạ lại tiếp tục cười: “Tôi biết, đó là món ăn yêu thích của em gái anh”
“Ừ” Phó Diệc Phàm nhướng mày chỉ vào chiếc bánh kem sữa trong hộp cơm, “Tôi đoán cô thích món này nhất.”
“Đừng nói là anh lại đoán theo sở thích của em gái mình nha?” Tân Sơ Hạ nhướng mày vui vẻ hỏi và phải công nhận rằng anh ấy đã đoán đúng.
Phó Diệc Phàm không nói về chuyện em gái mình nữa mà chủ động đề cập đến chuyện đầu tư: “Chẳng phải cô luôn tìm kiếm nhà đầu tư cho văn phòng của riêng mình sao? Lúc sau tôi đã nhờ người phân tích dự án của cô và thấy nó rất có triển vọng”
“Có phải anh đổi ý rồi không?” Tân Sơ Hạ vui mừng đến mức vừa định đặt chiếc bánh ga to lên miệng thì đã nghiêm nghị hứa: “Anh yên tâm đi, nhất định tôi sẽ không làm lỗ vốn của anh đâu”
“Sau khi kết quả dự án được đưa ra và đưa vào thị trường thì lợi nhuận ròng ban đầu sẽ là tôi bảy cô ba. Cho đến khi cô trả hết vốn đầu tư thì sau này sẽ là cô chín tôi mười. ” Phó Diệc Phàm tiếp tục.
Tân Sơ Hạ nhìn Phó Diệc Phàm với vẻ mặt không tin: “Anh, anh, sau này anh chỉ cần mười phần trăm thôi sao?”
Đây hoàn toàn không phải là cách làm của những gian thương mà.
Công ty đầu tư mà cô đã tìm kiếm lúc đầu sẵn sàng đầu tư vào văn phòng của cô nhưng họ vẫn muốn độc chiếm kết quả nghiên cứu của cô và cả đội ngũ nghiên cứu. Tại sao khi đến tay Phó Diệc Phàm thì anh chỉ lấy có mười phần trăm thôi chứ?