Chương 971: Cô chỉ nhớ đã từng gặp

Phó Diệc Phàm bước đến bên cạnh chiếc bàn cao, giơ tay cầm lấy cái vặn nút mở chai rượu bên cạnh chai rượu nho chứ không phải chai rượu nho kia.

Anh lấy dụng cụ khui nắp chai, quay lại bên cạnh cô gái, dùng đầu vít của dụng cụ khui chai xuyên qua miếng vải đen trên mắt cô gái.

Thời điểm tấm vải đen rơi xuống, cô gái vẫn nhắm mắt, vết sẹo hình chữ nhật màu hồng hiện rõ.

Phó Diệc Phàm cực kỳ bình tĩnh nhìn cô gái, như thể đã dự đoán trước được điều này, nói một câu: “Cô ngốc hơn tôi nghĩ”

Tân Sơ Hạ chậm rãi mở mắt ra, trừng mắt nhìn Phó Diệc Phàm, đôi mắt trong mắt ngận nước giờ đầy những tơ máu.

Trong đôi mắt cô vừa có ấm ức lại có xấu hổ, xen lẫn đủ loại cảm xúc khó chịu.

Phó Diệc Phàm nhướng mày nói: “Tôi không oán không thù với cô, cô trừng tôi cũng vô dụng.”

Vừa nói, anh vừa cụp mắt xuống, kéo còng trên cổ tay Tân Sơ Hạ lên, bắt đầu dùng dụng cụ mở nắp chai, mở khóa rất nghiêm túc.

Một lúc sau, “lạch cạch” hai tiếng, chiếc còng được mở khóa.

Phó Diệc Phàm tháo còng tay cho Tân Sơ Hạ. Chẳng ngờ, đôi tay nhỏ bé vừa giành được tự do đã ngay lập tức ôm lấy eo anh.

Một vật mềm mại ập đến…

Tân Sơ Hạ lao mình vào vòng tay của Phó Diệc Phàm khóc nấc lên, đáng sợ đến mức Phó Diệc Phàm giơ tay đầu hàng.

“Hu hu hu…”

Tân Sơ Hạ khóc, nước mắt thấm ướt chiếc áo sơ mi đắt tiền trên người Phó Diệc Phàm.

Phó Diệc Phàm không dám cử động, tùy ý để cô ôm mình mà khóc lóc nghẹn ngào.

Tân Sơ Hạ khóc một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Phó Diệc Phàm, không khỏi bật cười.

Nếu không có băng dán miệng, cô nhất định sẽ cười thành tiếng.

Cô còn chưa chiến đấu với anh mà anh đã “đầu hàng” trước cô rồi.

Sau khi buông Phó Diệc Phàm ra, Tân Sơ Hạ tự mình xé miếng băng dính trên miệng mình.

Trên thực tế, lúc đầu khi nghe thấy giọng nói của anh, nỗi sợ hãi trong lòng cô đã lập tức tan thành mây khói, chỉ còn lại một bụng ấm ức.

Nếu như rơi vào trong tay Phó Diệc Phàm anh, cô sẽ không sợ hãi chút nào. Nếu rơi vào tay người đàn ông khác, cô nhất định sẽ gặp tai ương.

Phó Diệc Phàm bỏ hai tay xuống, hỏi tại sao lại rơi vào tay Tào Quốc Chiến?”

Tân Sơ Hạ kêu lên một tiếng đau đớn, băng keo trên miệng đã bị cô xé hết, nhưng đau đớn đến mức nước mắt của cô lập tức trào ra.

lếu cô không tình nguyện, Phó Diệc Phàm vô thức liếc nhìn Tân Sơ Hạ, chỉ thấy môi dưới của cô đã bị rách ra và đang chảy máu.

Vì vậy, anh lại đứng dậy, ân cần mang khăn giấy đến cho cô.

Tân Sơ Hạ mím môi, liếm một vệt máu, cầm lấy khăn giấy trên tay Phó Diệc Phàm, nhanh chóng che miệng mình lại.

Đôi mắt của cô đã khóc sưng lên, sắc mặt cũng tái nhợt, khó có thể tưởng tượng được những gì cô đã trải qua những ngày này.

“Tôi nói là tôi không biết, anh có tin không?” Tân Sơ Hạ vừa che môi vừa ấm ức nói.

Phó Diệc Phàm lại thay đổi phương pháp hỏi: “Cô đến “Thành phố Giải trí Lam Mị” đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play