Chương 931: Bố quá bất công
Từ khi Tống Thiên Thanh chuyển đến sống với bố cô ta là Tân Vũ Bảo, cô ta đã dọn ra khỏi nhà.
Cô ta tự mua một căn hộ và sống một mình. Ngày thường thì cô đi làm ở studio riêng, cuối tuần cô đi làm tình nguyện viên ở trại trẻ mồ côi và làm giáo viên dạy nhạc cho các em nhỏ.
Đang khi cô trên đường vội vã về nhà thì chợt nhận ra có người đang theo sau mình.
Tân Sơ Hạ chợt lóe lên một ý tưởng, dứt khoát quá giang trở về chỗ ở nhà họ Tân.
Người theo dõi cô không rõ có nguồn gốc gì, dường như chỉ theo dõi cô ta một cách âm thầm, vẫn chưa có bất kỳ hành động nào chống lại cô.
Cô lo lắng không yên quay trở lại chỗ ở nhà họ Tân, nhưng thật không khéo, cô ta lại đụng phải Tống Vân Thùy vừa mới trở về từ bên ngoài.
Tân Sơ Hạ lảo đảo, chiếc túi vải trong tay không được cầm chặt trực tiếp rơi xuống đất, chiếc váy sa dài màu tím bên trong cũng lộ ra ngoài.
Tống Vân Thùy tốt bụng ngồi xổm xuống nhặt túi vải cho Tân Sơ Hạ, đến khi nhìn thấy chiếc váy sa dài màu tím lộ ra ngoài thì không khỏi hơi nhíu mày.
Đoạn, Tống Vân Thùy lập tức phản ứng lại, cầm lấy túi vải đứng dậy, lôi chiếc váy sa dài màu tím bên trong ra, tức giận nhìn chăm chằm Tân Sơ Hạ.
“Tân, Sơ, Hạ! Người phụ nữ ở biệt thự nhà họ Phó hóa ra lại là cô!”
Tống Vân Thùy cao giọng, sau đó tức giận mắng: “Cô cố ý đúng không?”
“Tôi cố ý gì chứ?” Tân Sơ Hạ tỏ vẻ cuống cuồng.
Tống Vân Thùy hít một hơi thật sâu, trút hết cảm xúc dồn nén vừa rồi ở chỗ Phó Diệc Phàm lên người Tân Sơ Hạ: “Cô đang trả thù tôi! Cô hận tôi và mẹ tôi vì đã phá hủy hy vọng tái hôn của bố mẹ cô, cho nên cô đến phá hoại cuộc hôn nhân của tôi!”
“Tôi nào có phá hoại cuộc nhân của cô đâu!” Tân Sơ Hạ cảm thấy lúc này mình còn oan hơn cả Lý Thông.
Tống Vân Thùy phẫn nộ, giọng điệu bỗng chốc trở nên hăn học: “Tôi đã nói sao hôm nay Phó Diệc Phàm lại dùng thái độ đó đối với tôi. Hóa ra cô đã sớm hỏi thăm chuyện của tôi, sau lưng thì thông đồng với Phó Diệc Phàm! Chuyện hôm nay, nhất định là do cô đã xúi giục Phó Diệc Phàm, cố tình làm cho tôi mất mặt ở nhà họ Phó!”
“Tống Vân Thùy, tôi đúng là không thích hai mẹ con cô, nhưng tôi không đáng khinh như cô nghĩ!” Tân Sơ Hạ thẳng thắn nói.
Tống Vân Thùy hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng mà giễu cọt: “Sự thật đã rõ ràng, thế mà đến chết cô còn mạnh miệng!”
“
“Đến chết tôi còn mạnh miệng? Cô thôi đi!” Tân Sơ Hạ tức giận trợn trắng mắt nhìn Tống Vân Thùy: “Chuyện hôm nay ở nhà họ Phó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn! Tôi không thèm giải thích với cô, cô tin hay không thì tùy! Tôi lên lầu tắm rửa đi ngủ đây”
Hơn nữa, người đàn ông đó tên là gì, nếu không phải Tống Vân Thùy nói, cô ta thật sự không biết.
Sau khi Tân Sơ Hạ nói xong, đang định đi lên cầu thang, Tống Vân Thùy vươn tay ngăn cản Tân Sơ Hạ, tức giận đến mức không chịu bỏ qua: “Tại sao? Những người làm “em gái” như mấy người, cứ thích giành người đàn ông của chị gái vậy?”
Bạn trai cũ của cô ta bị chính cô em gái cùng cha khác mẹ của cô ta cướp đi.
Bây giờ một người đàn ông sắp trở thành chồng sắp cưới của cô ta đã bị cô em gái kế này giật mất.
“Cô đang nói nhảm nhí gì vậy? Ai là em gái của cô! Đừng có mà lôi kéo quan hệ lộn xộn với tôi!” Tân Sơ Hạ tức giận nói.
Tống Vân Thùy không khỏi nắm chặt tay, lạnh lùng mảng: “Cô thật rẻ mạt!”
“Ôi, tôi rẻ tiền! Được rồi! Tôi rẻ tiền đấy, thì thế nào? Tôi muốn cướp người đàn ông của cô đấy, thì thế nào? Tại sao đàn ông lại tình nguyện muốn “em gái” mà không cần “chị gái”? Còn không phải do “chị gái”
không được người ta yêu thích hay sao, đúng không?” Tân Sơ Hạ ra vẻ đắc thẳng nói.
Lúc này, Tân Vũ Bảo và Tống Thiên Thanh đang đi ra khỏi phòng bởi vì nghe thấy động tĩnh ở dưới lầu. Vừa lúc họ đi tới phía sau Tân Sơ Hạ, liền nghe thấy những lời này của Tân Sơ Hạ.
Khi Tống Thiên Thanh nghe thấy Tân Sơ Hạ cố ý cướp đi chồng sắp cưới tương lai của con gái mình thì nhất thời tràn đầy bất bình, nhưng chỉ nhẹ giọng mắng Tân Sơ Hạ: “Sơ Hạ, dì biết con không thích dì, nếu con muốn báo thù thì cứ nhắm tới dì này! Tại sao con phải phá hỏng hạnh phúc của chị gái con chứ?”
Tân Sơ Hạ nghe thấy giọng nói của Tống Thiên Thanh ở phía sau lưng mình, vô thức quay người lại, chỉ thấy bố mình là Tân Vũ Bảo đang nhìn mình chằm chằm, còn nhướng mày tức giận.
“Bố, con…
“Bốp..”
Trước khi Tân Sơ Hạ nói xong, Tân Vũ Bảo đã nặng nề tát vào mặt Tân Sơ Hạ một bạt tai.
Tân Sơ Hạ cảm thấy mình bị đánh đến nỗi đầu óc quay cuồng.
Tống Thiên Thanh và Tống Vân Thùy đồng thời kinh hãi.
Tống Thiên Thanh vội vàng thay đổi thành trạng thái bình thường, sau đó giúp Tân Sơ Hạ nói một câu tốt đẹp: “Sao anh lại đánh Sơ Hạ!
Cho dù Sơ Hạ có làm sai chuyện gì đi nữa thì anh cũng không nên đánh con bé!”
Đồng thời, Tống Vân Thùy cũng bình tĩnh lại sau cái tát mà Tân Vũ Bảo cho Tân Sơ Hạ.
Vừa rồi cô ta thực sự quá tức giận, ở trong biệt thự nhà họ Phó, tâm trạng của cô ta rất phiền muộn, ngay cả khi ăn cơm với Phó Diệc Phàm, trong lòng cô ta cũng rất hoảng sợ.
Tuy nhiên, cô ta thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc nhờ bố dượng Tân Vũ Bảo ra tay dạy dỗ Tân Sơ Hạ.
Cô ta chỉ muốn tự mình giải quyết chuyện giữa hai người.
Tân Sơ Hạ che má mình lại, nhìn Tân Vũ Bảo, cười lạnh: “Ha! Tống Vân Thùy, người đàn ông của cô, tôi giành được chắc rồi!”