Chương 93: Bởi vì yêu nên mới muốn
Mà môi mỏng cực nóng của người đàn ông kia vô tình lướt qua vành tai như bạch ngọc của cô.
Trong nháy mắt, một loại cảm giác tê dại giống như bị điện giật chạy loạn khắp người Phó Quân Tiêu.
Anh đột nhiên đưa tay vòng qua eo của cô, ngăn cản cô rời đi, tiện thể ôm cô vào trong ngực.
Đồng Kỳ Anh không kịp đẩy người đàn ông trước mặt ra, ai ngờ người đàn ông này lại vội vàng cúi thấp đầu, chuẩn xác hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô.
Mà Đồng Kỳ Anh “ưm… ưm..” kháng cự.
Phó Quân Tiêu dùng tay giữ hai tay của Đông Kỳ Anh lại, cũng mạnh mẽ giữ chặt cô khiến cô không thể động đậy.
Bởi vì cái khe hở này thật sự là quá chật, ngay cả cơ hội nhấc chân phản kháng cô cũng không có, chỉ có thể để mặc cho anh cưỡng hôn mình.
Trong nháy mắt mũi của Đồng Kỳ Anh hơi cay cay, lã chã rơi lệ.
Anh có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô trong lông ngực của mình, khi thân mật, đầu lưỡi đột nhiên cảm thấy hơi mặn, mới nhận ra mình đã làm cô khóc.
Lý trí của Phó Quân Tiêu cũng bởi vì nước mắt này của người phụ nữ mà bị cưỡng chế quay về.
Lúc này, cả người anh ta đều bối rối.
Đồng Kỳ Anh giơ tay hung hăng tát lên gò má của người đàn ông, nhưng bởi vì nơi này quá nhỏ, cùi chỏ của cô cũng bị đập vào bức tường xi-măng phía sau mà đổ máu.
Phó Quân Tiêu giật mình nhìn chăm chú người phụ nữ đeo mặt nạ mắt trước mặt mình, trong lòng thâm gọi “Hoài Lan”.
Nhưng mà, cô không phải “Hoài Lan” của anh, cô chỉ là một cô ca sĩ hát ở “Dạ Mi” mà thôi.
Đồng Kỳ Anh căn môi dưới, phân hận trừng người đàn ông trước mặt, hai tay kéo vạt áo lại, bước ra khỏi khe hở, sau khi ra ngoài, cô tức giận lau sạch hơi thở của anh trên môi, hốt hoảng rời đi.
Lúc này xem như là cô đã nhìn rõ rồi!
Người đàn ông này chính là một tên yêu râu xanh, chính là đồ háo sắc!
Cô chắc chắn anh không nhận ra cô, vậy mà anh vẫn làm ra những chuyện vô lễ đối với cô, điêu này cho thấy cái gì?
Đồng Kỳ Anh khóc chạy về nhà, chạy vào trong phòng vệ sinh, sau khi cởi quần áo ra, đứng dưới vòi hoa sen tắm, chà xát cơ thể của mình.
Nhưng hôm nay, anh lại muốn chiếm người phụ nữ “Tạ Liên” kia thành của riêng.
Vì cái gì?
Khi anh ta hôn cô, cái loại cảm giác này, tựa như là đang hôn “Hoài Lan” vậy?
Không sai, hơi thở trên người cô, cùng với cảm giác mềm mại kia, lại giống “Hoài Lan” như đúc.
Không lẽ, cô chính là “Hoài Lan” sao?
Không!
Không thể nào!
Nhất định là do chính anh quá cặn bất A, Phó Quân Tiêu, mày cũng có hôm nay!
Có lẽ, anh thật sự bị bệnh rồi.
Cả thể xác và tinh thần của Phó Quân Tiêu đều vô cùng mệt mỏi, anh trở lại nhà riêng của mình, Nhiên Hoàng Minh còn chưa ngủ, thấy anh về nhà thì lấy hai chai XO ra, muốn cùng anh uống rượu.
Đúng lúc, Phó Quân Tiêu anh xác thực cần mượn rượu giải sầu.
Hai người đàn ông ngồi trên nóc nhà, một vầng trăng tròn mọc ở phía sau bọn họ, khiến bóng bọn họ in xuống rất dài.
“Hoàng Minh, tôi yêu một người phụ nữ, đã đến mức không có thuốc nào cứu được. Làm sao bây giờ?” Phó Quân Tiêu cười khổ, một tay cầm bình rượu, một tay để lên đầu gối.
Nhiên Hoàng Minh câu môi cười một tiếng: “Đương nhiên là làm người phụ nữ kia rồi!”
“Nhưng người phụ nữ kia đối xử với tôi lúc gần lúc xa… Ánh mắt của Phó Quân Tiêu hơi trầm xuống.
Nhiên Hoàng Minh hơi nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn Phó Quân Tiêu.
Anh ta quen biết Phó Quân Tiêu nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy dáng vẻ khốn khổ vì tình của anh.
“Mối tình đầu à?” Nhiên Hoàng Minh lúng ta lúng túng hỏi.
Phó Quân Tiêu môi mỏng mấp máy: “Ừm”“
Nụ hôn đầu của anh, lần đầu tiên xảy ra phản ứng sinh lý đối với phụ nữ, đều là cho “Hoài Lan”.
Nếu như không phải cô đáp ứng làm vị hôn thê của anh, anh nhất định sẽ không làm gì cô, nhưng mà từ sau khi cô đồng ý làm vị hôn thê của anh, trong mắt và lòng anh, cô đã thuộc về anh.
Cũng là bởi vì yêu cô, anh mới có thể muốn hôn cô, muốn có được cô.
Nhiên Hoàng Minh cười cười, cầm chai rượu lên uống một hớp: ‘Bệnh này của cậu là tâm bệnh, cần bác sĩ tâm lý khám. Tôi trị được không được!”
Cho nên nói Anh là thật sự bị bệnh sao?
Phó Quân Tiêu cười khổ, năm xuống, chäp hai tay sau ót, như có điều suy nghĩ nhìn bầu trời đêm.
Trăng sáng sao thưa, anh nhìn thấy ngôi sao trong bâu trời đêm này, đều phảng phất như là đang nhìn thấy mắt của “Hoài Lan”
Con mắt.
Đúng!
Nữ ca sĩ “Tạ Liên” ở “Dạ MỊ” kia, ánh mắt của cô giống hệt ánh mät của “Hoài Lan” như đúc!
Tạ Liên Hoài Lan…
“Kỳ Anh?”
Sau khi Phó Quân Bác về đến nhà, thấy Đồng Kỳ Anh co ro năm ở trên giường không nhúc nhích, đi tới gọi cô hai tiếng Thấy cô không có phản ứng gì, gương mặt lại đỏ, anh ta vô thức đưa tay lên, sờ trán của cô.
Thật nóng…
Phó Quần Bác bế Đồng Kỳ Anh lên, vội vã rời khỏi nhà, lái xe chở cô đi bệnh viện “Bị cảm lạnh dân tới phát sốt mà thôi, ngủ một đêm, chờ hết sốt thì không sao nữa” Sau khi bác sĩ khám bệnh cho Đồng Kỳ Anh xong, nhìn Phó Quân Bác nói rõ về bệnh tình của Đông Kỳ Anh.
Phó Quần Bác tao nhã lê phép nói cảm ơn “Vậy cảm ơn bác sĩ”
“Ừm, không sao, tôi đi kê đơn thuốc, đợi chút nữa sẽ có y tá tới tiêm thuốc cho cô” Bác sĩ mỉm cười, gật đầu, quay người rời đi.
Phó Quân Bác ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Đồng Kỳ Anh, trong lúc vô tình nhìn thấy khuỷu tay của cô bị rách da chảy máu, thế là lại đứng dậy đi tìm y tá để lấy băng dán cá nhân và tăm bông để xử lý vết thương giúp cô.