Chương 919: Anh đã tìm được sự thật

“Tại sao em lại nói Mộc Miên chưa chết?” Phó Diệc Phàm nhướng mày nhìn Minh Tư Thành.

Loại chuyện này không phải chuyện đùa đâu.

Minh Tư Thành nhìn Phó Diệc Phàm đến trước bia mộ của Mộc Miên rồi đột nhiên cảm thấy hơi do dự.

Phó Diệc Phàm đưa tay lên vỗ vai Minh Tư Thành rồi buồn bã an ủi: “Tư Thành à, anh biết rằng em có tình yêu sâu đậm với Mộc Miên.

Khoảng thời gian này thật sự là rất khó khăn đối với em”

Bỗng nhiên Minh Tư Thành như nghĩ ra điều gì đó và anh bỏ chạy đi mà không nói một lời.

Phó Diệc Phàm nhìn Minh Tư Thành đang rời đi với vẻ mặt bối rối, anh ấy hoàn toàn không biết Minh Tư Thành muốn làm gì.

Khi anh ấy ngoảnh đầu nhìn lại, ngồi xuống nhìn trên bia mộ của Mộc Miên thì thấy trên chữ Mộc Miên có khắc thêm một chữ Minh.

Chắc chắn nó đã được Minh Tư Thành khắc lên.

Phó Diệc Phàm thấy vậy liền lẩm bẩm một mình: “Cô nhóc này, ngày đó bố hỏi anh có muốn xóa ký ức về em không, nhưng anh trai đã từ chối. Mẹ đã quên em rồi, nhưng anh trai không muốn quên em. Thật ra lúc đầu, anh trai rất hận Tư Thành. Nhưng sau đó, không biết tại sao, anh lại cảm thấy không hận nữa. Bởi vì anh cảm thấy cậu ấy sống so với chúng ta còn đau khổ hơn”

Phải, Minh Tư Thành đã trải qua những ngày tháng rất khổ sở.

Minh Tư Thành lái xe đến nhà Nhiên Tân Dao và chặn Nhiên Tân Dao vừa trở về từ ngoài cổng nhà của cô ấy.

Nhiên Tân Dao đang xách một vài túi quần áo mới mua và một túi lớn đồ ăn vặt mà cô ấy thích ăn. Lúc này khi Nhiên Tân Dao nhìn thấy Minh Tư Thành thì cô ấy chợt rùng mình.

“Ôi, anh trai… sao anh lại ở đây?” Nhiên Tân Dao ấp úng hỏi.

Minh Tư Thành hơi nheo mắt lại, lạnh lùng hỏi: “Tại sao cô lại nói dối tôi?”

“Hả?” Nhiên Tân Dao sửng sốt một lúc rồi hỏi: “Tôi đã nói dối anh chuyện gì vậy?”

“Từ đầu đến cuối cô không phải là Mộc Miên, tại sao cô lại nói dối tôi răng cô là Mộc Miên chứ?” Minh Tư Thành nắm chặt hai tay thành nắm đấm, khuôn mặt đẳng đẳng sát khí.

Nhiên Tân Dao mím môi, nhất thời không trả lời được.

“Nói đi, tại sao cô lại nói dối tôi?” Minh Tư Thành quát to lên.

Nhiên Tân Dao sợ hãi trước khí thế dọa người của anh nên trả lời lí nhí trong cổ họng: “Tôi, có lần tôi đi mua sắm với bạn cùng lớp thì tình cờ gặp mẹ của anh. Mẹ anh đã nhầm tôi với Mộc Miên… nên đã kéo tôi lại nói chuyện rất lâu… Sau khi tôi giải thích rõ ràng cho bà ấy nghe thì tôi thấy bà ấy có vẻ suy sụp tinh thần rất nghiêm trọng. Tôi tốt bụng mới hỏi thăm chuyện này thì đã biết rõ được chân tướng mọi việc. Sau đó, mẹ anh yêu cầu tôi đóng giả là Mộc Miên và nói với anh những lời đó.

Như vậy sẽ khiến anh buông bỏ hoàn toàn Mộc Miên và bắt đầu lại từ đầu một lần nữa”

“Đây là lý do tại sao ngày đó cô đã chủ động đến tìm tôi sao? Vậy còn chuyện của Lang Khiếu Nhật thì sao?” Minh Tư Thành cau mày lại.

Nhiên Tân Dao ngượng nghịu cười: “Tôi đã đi tìm anh nói những chuyện đó thì phải nghĩ cách làm như thế nào để anh tin tôi chứ đúng không? Đương nhiên là tôi cũng rất tò mò là tại sao tôi trông giống y như đúc một người con gái khác, cho nên tôi đã hỏi ông Biên. Ông Biên nghe nói tôi vì muốn để anh hết hi vọng với Mộc Miên nên đã dạy tôi nói những lời đó cho anh nghe.”

“Vậy cuối cùng thì sự thật là như thế nào?” Bỗng đôi mắt của Minh Tư Thành đỏ hoe.

Nhiên Tân Dao biết không thể giữ bí mật được chuyện này nữa nên cô ấy méo miệng và buồn bã trả lời: “Ông Biên nói, chính tay ông ấy đã lấy trái tim của Mộc Miên và đưa nó cho anh. Ông Biên nói, Mộc Miên đã chết rồi nhưng anh vẫn còn sống. Tâm nguyện cuối cùng của Mộc Miên là mong anh hãy sống thật tốt và quên cô ấy đi”

“Tôi, không, tin” Đôi tay năm chặt của Minh Tư Thành run lên và giọng nói của cũng anh trở nên khàn khàn.

Nhiên Tân Dao cũng nhìn xuống và khẽ nói: “Thật ra, sau khi nghe.

xong những chuyện mà hai người đã từng trải qua thì tôi cũng cảm thấy đau lòng thay cho hai người và Lang Khiếu Nhật. Vì vậy, mọi thứ tôi có thể giúp được thì tôi đã giúp rồi. Nhưng không ngờ anh lại thông minh như thế, vừa liếc qua đã nhìn thấu mọi chuyện”

“Cô đau lòng cho Lang Khiếu Nhật sao? Tại sao cô lại đau lòng thay cho Lang Khiếu Nhật?” Minh Tư Thành khàn khàn giọng hỏi.

Nhiên Tân Dao lắc đầu nói đầy vẻ xúc động: “Ông Biên nói rằng sau khi Mộc Miên chết thì Lang Khiếu Nhật đã tự sát”

“Cô nói cái gì vậy?” Minh Tư Thành tròn mắt không tin nổi.

Nhiên Tân Dao mím môi, lo lắng trả lời: “Ông Biên nói rằng chàng trai tên Lang Khiếu Nhật đã tự tử sau khi Mộc Miên chết. Ông nội Biên tin răng Lang Khiếu Nhật là một người hầu trung thành. Nhưng, tôi nghĩ rằng có phải Lang Khiếu Nhật đã chết vì tình yêu không? Dù sao thì thời buổi này vẫn có những kiểu tình cảm chủ tớ mà. Đây cũng đâu phải là thời cổ đại chứ?”

Minh Tư Thành có vẻ không ổn, anh lảo đảo lùi lại một bước.

Nhiên Tân Dao khẽ nhíu mày rồi nói: “Tôi đã nói với anh những gì tôi biết rồi. Anh à, anh… hãy tự bảo vệ mình. Đừng phụ tấm lòng của Mộc Miên, hiểu không?”

Lúc này Minh Tư Thành mới mỉm cười nhưng đôi mắt thì lại ngấn lệ.

Nhiên Tân Dao nhìn thấy Minh Tư Thành như vậy thì trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu.

Thực ra, cô ấy cũng phải cảm ơn Mộc Miên.

Vì sự từ chối của Mộc Miên đã cứu cô ấy.

Minh Tư Thành không còn nói gì nữa, mà quay đi như một cái xác không hồn và quay trở lại chiếc xe thể thao của riêng anh.

Nhiên Tân Dao có lòng tốt dặn dò: “Anh lái xe phải cẩn thận đó”

Minh Tư Thành phớt lờ cô, khởi động xe và bỏ đi một mình.

Gió rít bên tai, tốc độ xe càng lúc càng nhanh.

Minh Tư Thành đạp ga, vô tình đạp càng lúc càng sâu.

Máy tính trên xe đưa ra cảnh báo đã hết đường, không còn đường để đi.

Nhưng Minh Tư Thành không có ý dừng lại, anh lái chiếc xe thể thao lao thẳng về phía lan can ở cuối đường…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play