Chương 898: Cô ấy rốt cuộc là ai

“Cai đó… à, anh trai, anh đừng tức giận nha! Nếu anh cảm thấy tôi vi phạm quyền riêng tư của anh, tôi sẽ lập tức xóa ảnh đi!” Cô gái cầm lấy điện thoại và đưa tay ra sau lưng mình, thè lưỡi một cách tinh nghịch về phía Minh Tư Thành.

Từng nụ cười và giọng nói của cô ấy gần như được tạc theo cùng một khuôn với Nhiên Mộc Miên. Chỉ là

Trên thẻ học sinh của cô gái ghi rõ: Trường Trung học Số 10 Thuận Canh, Lớp A, Nhiên Tần Dao.

Lúc này, tài xế trên xe buýt thúc giục: “Này! Rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy hả? Đừng có làm bọn tôi bị chậm trễ! Tôi còn phải đưa học sinh trên xe này đến trường thi!”

Mà Minh Tư Thành sau khi nhìn thấy thẻ học sinh trước ngực cô gái, liền quay lưng bỏ đi mà không nói một lời.

Anh ra khỏi xe, trở lại chiếc xe thể thao của mình và trực tiếp phóng xe đi.

Nhiên Tần Dao đang ngồi trên xe buýt của trường, có chút tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô gái ngồi bên cạnh không khỏi tò mò lắc lắc người Nhiên Tân Dao: “Tân Dao, anh trai vừa rồi muốn làm gì vậy?”

“Tớ không biết!” Nhiên Tân Dao chép chép miệng, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe bus, cảm khái nói: “Tớ còn cho rằng anh ấy đang trách tớ vì đã lén chụp ảnh anh ấy “Còn tớ thì tưởng rằng anh ấy lên để tìm cậu làm bạn gái của anh ấy, vừa rồi ai bảo cậu trêu chọc anh ấy, nói là bạn gái anh ấy bị ngã!” Học sinh nữ đó cười trêu ghẹo nói.

Nhiên Tân Dao không khỏi liếc nhìn học sinh nữ đó một cái rồi nói: “Cậu không nhìn thấy anh ấy không quan tâm tới chúng ta sao? Vậy thì tớ chỉ muốn nhìn anh ấy rất cuộc trông như thế nào mà thôi!”

Rất nhiều học sinh nữ trên xe buýt của trường đã la lên về phía anh nhưng anh đều không quan tâm, làm sao cô ấy biết khi cô ấy vừa la lên, thì anh lại chú ý đến cô ấy! Nhiên Tân Dao thầm thở dài.

“Vậy vừa rồi cậu có chụp được không? Mau gửi cho tớ đi!” Học sinh nữ đó hớn hở mừng rỡ.

Nhiên Tân Dao lúc này mới thu hồi ánh mắt, lại lấy điện thoại ra, bấm vào album ảnh để gửi ảnh cho các bạn nữ cùng lớp.

“Đẹp trai quá!” Học sinh nữ ngạc nhiên mà khen ngợi.

Nhiên Tân Dao cười nhẹ nhàng và nói: “Trượt xuống dưới nữa đi, còn có ảnh được chụp góc chính diện nữa đấy!”

“A a a! Góc nghiêng đẹp trai quá, góc chính diện càng đẹp trai hơn!” Học sinh nữ đó lộ ra vẻ mê trai, dừng lại một chút, sau đó nói: “Còn nữa, xe thể thao của anh ấy, tớ vừa tra một chút, rất đắt đấy!”

“Thật hay giả vậy, để tớ xem xem.” Nhiên Tân Dao lập tức ló đầu tới, xem thông tin tra cứu trên điện thoại của học sinh nữ bên cạnh.

Sau khi đọc xong, Nhiên Tân Dao liền lộ ra vẻ mặt khinh bỉ nói: “Thì ra là phủ nhị đại!”

“Phú nhị đại có gì không tốt sao? Vừa đẹp trai, trong nhà lại giàu có!” Học sinh nữ bên cạnh không nhịn được trợn mắt nhìn Nhiên Tân Dao: “Tân Dao, cậu không cần ghét bỏ nhà giàu như vậy đâu!”

“Tớ không ghét nhà giàu.” Nhiên Tân Dao lười giải thích với học sinh nữ bên cạnh, sau đó cầm điện thoại di động lên và bắt đầu chơi một mình.

“Nè nè nè! Tân Dao, hôm nay sau khi chúng ta thi xong vậy là hoàn toàn được giải phóng rồi … Học sinh nữ đó phấn khích nói.

Nhiên Tần Dao nhếch miệng cười: “Đừng vui sớm quá, nếu cậu trượt kỳ thi. Chỉ cứ đợi mà khóc đi!”

Học sinh nữ đó nhất thời bĩu môi và nhìn chằm chằm vào Nhiên Tần Dao: “Cậu không thể nói điều gì đó tốt hơn được sao?”

“Tớ từ trước đến nay vẫn luôn độc miệng, cậu không phải là không biết.” Nhiên Tân Dao mỉm cười.

Ở một nơi khác, Minh Tư Thành không lái xe để đi xem triển lãm với mẹ anh Lâu Giai Lệ, mà là gọi điện và phải người đi điều tra thông tin vị trí ông ngoại Nhiên Hoàng Biên của Nhiên Mộc Miên, trực tiếp tìm được Nhiên Hoàng Biên trong một quán trà giành cho người già.

Trong quản trà màu gỗ thô mộc mạc cổ phong, nhiều cụ già đang tụ tập lại từng nhóm đánh cờ, hát kịch.

Nhiên Hoàng Biên ngồi ở một bàn trong đó, đang chơi bài với bốn cụ già còn lại.

Khi Minh Tư Thành bước đến trước mặt ông ta, thì ông ta nhất thời vẫn chưa nhận ra anh, mãi cho đến năm sau, anh đột nhiên nhảy lên bàn đánh bài.

“Cháu nhìn ông với ánh mắt hung dữ như vậy làm gì?” Nhiên Hoàng Biên tức giận nói. Minh Tư Thành kính cẩn lễ phép cúi người xuống: “Ông ngoại, cháu muốn nói chuyện với ông một chút.”

“Cái gì mà ông ngoại? Ông không phải là ông ngoại của cháu đâu! Đi đi đi, đi chỗ khác đi! Đừng cản trở ông đánh bài!” Nhiên Hoàng Biên sốt ruột đưa tay ra đẩy anh.

“Mộc Miên gọi ông là ông ngoại, ông đương nhiên cũng là ông ngoại của con.” Minh Tư Thành bình tĩnh nói.

Nhắc đến Nhiên Mộc Miên, Nhiên Hoàng Biên nhất thời mất bình tĩnh, không nhẫn nại nói: “Cháu mau đi nhanh đi! Đừng có ở đây cản trở chuyện của ông!”

Minh Tư Thành vẫn đứng yên không động đậy, mặt không đổi sắc hỏi: “Nhiên Tân Dao là ai vậy?”

“Sao cháu lại biết Nhiên Tân Dao?” Nhiên Hoàng Biên buột miệng hỏi.

Minh Tư Thành nghe đến đây, lập tức lấy trong túi ra mấy tờ năm trăm, đặt lên bàn đánh bài, nói với những ông cụ khác: “Các vị, cháu xin lỗi, ông ngoại cháu không chơi tiếp với các ông được. Chút tiền này, là cháu mời các ông uống trà

Thấy vậy, mấy cụ già liền cầm lấy tiền rồi đứng dậy bỏ đi.

Nhiên Hoàng Biên bĩu môi, vẻ mặt bất lực liếc nhìn Minh Tư Thành: “Ông thật sự không có gì để nói với cháu!”

“Ông ngoại không chịu nói sự thật cho con, thì từ nay về sau, mỗi ngày con sẽ quấy rối cô gái tên Nhiên Tân Dao đó!” Minh Tư Thành hơi nghiêng người đi, nhìn chằm chằm Nhiên Hoàng Biên, lạnh lùng nói.

Nhiên Hoàng Biên giơ tay ra hiệu: “Ông nói này cậu nhóc, sao cháu cứng đầu vậy? Rốt cuộc cháu muốn sao? Con bé Mộc Miên thật sự đã chết rồi! Mộc Miên đã trao trái tim cho cháu rồi, bây giờ cháu được sống, vậy thì cứ tiếp tục sống sao cho tốt đi được không? Sao cứ phải níu chặt không buồng chuyện này vậy?”

“Cháu chỉ muốn hỏi ông, có phải Nhiên Tân Dao là Mộc Miên không?” Minh Tư Thành hỏi một cách thẳng thån.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play