*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không nói nhiều lời nữa, Phó Quân Tiêu vỗ vai Minh Tư Thành xong rồi bỏ đi một mình. Minh Tư Thành nhìn bóng dáng Phó Quân Tiêu đang rời đi qua gương, trong lòng hoàn toàn trống rỗng.
Có phải lần sau khi gặp lại nhau, chúng ta thực sự sẽ là kẻ thù ở hai phía đối lập.
Sau khi Nhiên Mộc Miên trở về nhà, việc đầu đầu tiên cô làm khi về đến nhà an toàn là gọi điện thoại cho Minh Tư Thành.
Đã liên lạc được nhưng đầu dây bên kia không ai nhấc máy, điều này khiến Nhiên Mộc Miên cảm thấy khó hiểu. Có thể là do chênh lệch múi giờ chăng? Nhiên Mộc Miên tức giận buông điện thoại xuống, đi tắm rồi xuống nhà ăn cơm. Lúc cô đi xuống lầu, Đồng Kỳ Anh đang cầm điện thoại di động, vừa đi đi lại lại trong phòng khách vừa gọi điện thoại. “Vậy lần này anh định ở bên ngoài bao lâu?” Đồng Kỳ Anh hỏi mà không để ai xen lời vào,
"Gần đây số lần anh trở về nhà càng ngày càng ít"
"Em chỉ lo lắng cho anh thôi."
"Em chỉ cần anh ở bên bầu bạn thôi!” Đồng Kỳ Anh nói xong tức giận cúp điện thoại, trực tiếp ném điện thoại di động xuống ghế sô pha bên cạnh, dường như tức giận bở hơi tại vừa một tay chống nạnh một tay day day trán như thể rất đau đầu.
Nhiên Mộc Miên không biết bố đã làm mẹ tức giận như thế nào. Trông thấy vậy, cô lặng lẽ hái một bông hoa hồng từ chiếc bình bên cầu thang và giấu nó sau lưng. Cô lập tức bước lên phía trước chọc cười Đồng Kỳ Anh với nụ cười trên môi. "Mẹ ơi, nếu cứ tức giận, sẽ có nếp nhăn đó ạ!"
Đồng Kỳ Anh liếc Nhiên Mộc Miên một cái, sau đó ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, dùng tay day day trán.
Rõ ràng cảnh tượng trước mắt đẹp để đến như vậy, nhưng trong một giây tiếp theo, bà như có ảo giác xuyên không gian và thời gian, trong nháy mắt đã nhìn thấu tương lai của con bé.
Nếu không có cô con gái này chắc chồng bà cũng không mệt mỏi như vậy.
Gần đây, Đồng Kỳ Anh lờ mờ cảm thấy một bầu không khí nguy hiểm bao trùm, nhưng thím Lưu vẫn luôn thuyết phục bà, là do bà suy nghĩ quá nhiều thôi.
Nhưng Phó Quân Tiêu không về nhà thường xuyên, điều đó có nghĩa không phải là bà suy nghĩ nhiều.
Sau bữa tối, Nhiến Mộc Miên gọi lại cho Minh Tư Thành, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Trong lúc bất lực, cô chỉ có thể để lại lời nhắn cho Minh Tư Thành. Sau khi để lại lời nhắn, cô cầm điện thoại, vắt hai chân lên, nằm trên giường chơi trò chơi.
Có nhiều lúc, cầm không chắc điện thoại trong tay nên nó đã đập thẳng vào mặt khiến cô đau điếng một lúc.
Nhiên Mộc Miên luôn chờ đợi câu trả lời của Minh Tư Thành, cứ chờ đợi mãi, còn chưa chơi xong trò chơi, cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Khi Đồng Kỳ Anh mở cửa bước vào, bà cầm điện thoại của Nhiên Mộc Miên lên xem, chỉ thấy trong trận đấu đang diễn ra, đồng đội của Nhiên Mộc Miên nói rằng họ muốn báo cáo rằng các anh hùng do Nhiên Mộc Miên điều khiển có hành động bị đứng máy nãy giờ.
Sau khi tắt điện thoại cho Nhiên Mộc Miên, Đồng Kỳ Anh kéo tấm chăn mỏng bên cạnh lên, lúc đang chuẩn bị định đắp cho Nhiên Mộc Miên, trong đầu bà chợt lóe lên một ý nghĩ chưa từng có.
Dù ở trong nước hay là ngoài nước, có rất nhiều tổ chức bí mật muốn có được Mộc Miên và mang Mộc Miên đi làm nghiên cứu thí nghiệm. Chị bằng bà giao con bé cho bố cô Nhiên Hoàng Biên.
Thực ra Nhiên Hoàng Biên cũng muốn dùng Nhiên Mộc Miên để làm nghiên cứu, nếu không vướng phải thể lực của bà và Phó Quân Tiêu, e rằng Nhiên Hoàng Biên đã ra tay với Nhiên Mộc Miên từ lâu rồi.
Chàng thanh niên cởi bỏ nửa chiếc mặt nạ quỷ màu bạc trên mặt ra, trong mắt lóe lên ánh sáng màu vàng kim. Đồng Kỳ Anh cả người ngây ra, lập tức nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: "Cậu... là... Lang Khiếu Nhật?"
Lang Khiếu Nhật cụp mắt xuống, con người trở lại màu sắc bình thường, cung kính khép nép cúi người trước Đồng Kỳ Anh: "Là ông Phó, bảo tôi tới đây."
Người ngoài vào nhà riêng là việc không dễ dàng trừ khi được Phó Quân Tiêu cho phép.
- -------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT