*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi trận đấu kết thúc, mọi người tập trung tại nhà ăn ở tầng một của khách sạn để thưởng thức những món ăn nhẹ do ban tố chức chuẩn bị.
Nhiên Mộc Miên đi theo bốn người Minh Tư Thành đi lấy đồ ăn rồi ngồi vào bàn.
Hình Quốc Bảo tràn đầy tự tin nói: “Chương trình của chúng ta chắc chắn sẽ giành hạng nhất!
“Còn phải nói! Cũng không nhìn xem đội trưởng của nhóm chúng ta là ai!” Trương Hùng Cường cười to nói.
Trọng Quân Kiệt cũng vô cùng vui vẻ: “Thực tế đã chứng minh, bảy ngày rèn luyện của chúng ta không phải là vô ích”
Trong khi ba người đang nói đến khí thế hừng hực, ba cặp mắt cũng đồng thời rơi vào trên người Minh Tư Thành đang ngồi ở đối diện.
Chỉ thấy Minh Tư Thành đang cầm khăn giấy, lau kem dính trên khóe miệng Nhiên Mộc Miên, còn vô cùng cưng chiều nói: “Nhìn em ăn có khác gì mèo con không.”
Ba người họ đang vui vẻ vì trận đấu này, hai người họ ngược lại ngồi ở đối diện phát cơm chó.
“Này!” Trọng Quân Kiệt nhất thời đen mặt, không nhịn được trêu chọc nói: “Tôi, hai người các cậu cứ diễn ân ái như vậy là dễ bị đánh hội đồng lắm đó!”
Dưới gầm bàn, Minh Tư Thành đá thẳng vào bắp chân Trọng Quân Kiệt.
Trọng Quân Kiệt ăn đau ngước lên nhìn Minh Tư Thành, chỉ thấy Minh Tư Thành đẹp trai ngời ngời nhướng mày, dùng ánh mắt vô cùng sắc bén liếc nhìn anh ta, trong vài giây đã hạ gục anh ta.
Ai biết được vào lúc này, Nhiên Mộc Miên còn không biết rõ tình hình cầm ly kem trên tay, lấy thìa nhỏ múc một muỗng kem, đưa lên miệng Minh Tư Thành, nói: “Ly kem vị vani này rất ngon. Anh nếm thử xem!”
Từ khi bắt đầu có kí ức đến giờ, Minh Tư Thành còn chưa được ai đút cho ăn.
Mặc dù trong lòng Minh Tư Thành cảm thấy rất khó xử, nhưng vẫn thành thật mở miệng.
Nhiên Mộc Miên trực tiếp đưa vào trong miệng anh, còn chưa đút xong chiếc thìa đã đập vào răng cửa của anh.
Minh Tư Thành cảm thấy trong miệng có hai loại cảm giác vừa lạnh vừa đau.
Nhiên Mộc Miên vẫn không nhận thấy sự bất thường, tiếp tục ăn, ăn, ăn…
Trương Hùng Cường và Hình Quốc Bảo không nhịn được bật cười “haha” thành tiếng.
“Các anh cười cái gì vậy?” Nhiên Mộc Miên “sột soạt”
uống một ngụm trà sữa, vừa nhai trân châu vừa tò mò hỏi.
Trương Hùng Cường không khỏi trêu ghẹo Nhiên Mộc.
Miên nói: “Người duy nhất có thể thuần hóa con ngựa hoang Minh Tư Thành này cũng chỉ có cô cả Nhiên em thôi”
“Đúng, đúng, đúng!” Hình Quốc Bảo lập tức hưởng ứng nói.
Trọng Quân Kiệt cảm thấy mình tốt hơn hết là đừng tham gia vào chủ đề này, tránh làm liên lụy đến cái chân còn lại của mình.
Nghe được lời của bọn họ, đôi mắt Nhiên Mộc Miên liền phát sáng: “Có phải cảm thấy emrất lợi hại không?”
Minh Tư Thành trừng mắt nhìn Trương Hùng Cường và Hình Quốc Bảo một cái.
Hai người đồng thời ngậm miệng, cúi đầu tiếp tục ăn.
Nhiên Mộc Miên trong vô thức nhìn Minh Tư Thành, chỉ thấy Minh Tư Thành hiểu ý mỉm cười với cô.
Sau khi họ ăn xong, kết quả cũng được ban giám khảo đưa ra.
Nhóm Minh Tư Thành quả thật danh xứng với thực giành được hạng nhất.
Năm người cùng bước lên sân khấu nhận giải, Nhiên Mộc Miên bị Minh Tư Thành đẩy vào vị trí của “C”. Bốn chàng trai cao lớn đẹp trai, vây quanh một cô gái nhỏ tiến lên sân khấu nhận giải, điều này khiến quần chúng khán giả ở dưới cảm thấy rất bổ mắt.
Sau khi nhận giải, trưởng khoa máy tính mời các đội tham gia cuộc thi đi hát ở karaoke gần khách sạn.
Lần này Đại học Cung Huy cử sáu đội đi tham gia thi đấu, trong đó có ba đội đã lọt vào top mười, quả thực rất đáng để chúc mừng.
Trưởng khoa đặt một phòng bao lớn, còn mua cả đồ ăn vặt, bia và nước ngọt để mọi người vui chơi thỏa thích.
Mọi người ngồi cùng nhau, hát hò, trò chuyện, còn chơi phạt rượu.
Trong đó cũng có con gái, nhưng năm cô gái ở đó không những không chủ động bắt chuyện với Nhiên Mộc Miên, mà còn gạt cô sang một bên, tụ tập lại lần lượt bàn tán về Nhiên Mộc Miên.
“Trong nhóm của Minh Tư Thành, Nhiên Mộc Miên chính là người nhét vào cho đủ số lượng”
“Rõ ràng là như thế! Năm chiếc máy tính, lúc thi đấu cô ta không hề dùng đến, chỉ phụ trách tra từ điển. Cuối cùng, không cần làm gì cũng giành được danh hiệu quán quân.”
“Lúc chụp hình nhận giải, cô ta vẫn còn mặt mũi đứng ở vị trí của “C”“
“Minh Tư Thành có phải bị mù không vậy? Nhìn trúng một con gà mờ như vậy”
Lúc đó, khi điền thông tin của đội trước trận đấu, đội Minh Tư Thành bỏ trống một người.
Năm nữ sinh có thực lực bọn họ đã tìm riêng Minh Tư Thành, có ý muốn gia nhập đội của anh, kết quả là bị anh đã từ chối một cách không thương tiếc.
Nhiên Mộc Miên ngồi ở một góc của ghế sô pha, cúi đầu chơi game trên điện thoại.
Ý đồ của cô ta đã quá rõ ràng.
Nhiên Mộc Miên mỉm cười lịch sự từ chối nói: “Cảm ơn!
Nhưng tôi không uống bia.”
“Không uống bia à?” Nữ sinh dẫn đầu giả vờ ngạc nhiên, sau khi quét mắt qua bốn nữ sinh đi cùng một vòng, cô ta quay đầu lại nhìn Nhiên Mộc Miên, chế nhạo nói: “Cậu chưa thành niên sao?”
- -------------------