*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lạc Vũ nghe Lâm Tình mắng mỏ mà im lặng không nói gì.
Đến tận khi cô ta sập cửa rời đi, Lạc Vũ vẫn không có bất kỳ phản ứng gì như cũ.
Sau khi Lâm Tình rời khỏi, Lạc Vũ đang định rút kim tiêm trên mu bàn tay ra thì bất ngờ phát hiện một bóng người xuất hiện trong góc, khiến anh ta lập tức ngừng mọi động tác lại.
Lạc Vũ, anh đi du lịch cùng em đi!” Nhiên Mộc Miên đột ngột bước vào với nụ cười tươi rói trên môi, gần như là nhảy bổ về phía Lạc Vũ.
Lạc Vũ chậm rãi buông tay, vô thức ẩn mình dưới chăn bông.
Nhiên Mộc Miên lại nghiêng người tới gần, trực tiếp ngồi xuống mép giường bệnh của anh ta.
Lạc Vũ gật đầu.
Ở phía bên kia, Bắc Bình.
Mặc dù Minh Tư Thành đã giành được chiến thắng, nhưng không có bất cứ cảm giác vui mừng nào.
Tin nhắn của Nhiên Mộc Miên anh đã nhận được, mà chiếc ghế VIP anh đặc biệt chuẩn bị cho cô cũng bị bỏ trống.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
Cô đột nhiên vắng mặt trong trận đấu của mình, khiến anh cảm thấy khó chịu hơn bất kỳ ai khác.
Minh Tư Thành không tham dự bữa tiệc mừng sau khi thắng trận, sau khi trở về phòng khách sạn, anh liền gọi điện thoại cho Nhiên Mộc Miên.
Điện thoại reo rất lâu không có ai trả lời, Minh Tư Thành không bỏ cuộc, tiếp tục gọi lại.
Lúc này, cuối cùng điện thoại cũng được kết nối.
Minh Tư Thành không thể che giấu được niềm vui trong phấn khởi kêu lên: “Cô nhóc thối kia, cô đã chạy đi đâu “Anh là Minh Tư Thành? Chồng chưa cưới của Mộc Miên?”
Trong ống nghe lại bất ngờ truyền đến tiếng của Lạc Vũ.
Cả thân thể lẫn tâm trí của Minh Tư Thành đều choáng váng, nụ cười trên mặt cũng tắt hản, anh không khỏi nhíu mày, tức giận hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi là Lạc Vũ” Lạc Vũ bình tĩnh trả lời.
Minh Tư Thành cau mày, giọng nói hết sức lạnh lùng: “Tại sao điện thoại của Mộc Miên lại ở trong tay anh?”
“Mộc Miên đi mua bữa tối cho tôi và quên mang theo điện thoại di động. Khi nào cô ấy quay về, tôi sẽ bảo cô ấy gọi lại cho anh” Lạc Vũ ôn hòa nói.
Minh Tư Thành giật mình, thất thần nói: “Được rồi, tôi cúp máy đây.”
“Chờ đã” Lạc Vũ vội vàng gọi Minh Tư Thành lại, ngừng một chút sau đó tiếp tục: “Mộc Miên bảo, cô ấy sẽ nhanh chóng hủy bỏ hôn ước với anh và ở cùng tôi.”
“. Minh Tư Thành không nói nên lời.
Lạc Vũ nhỏ giọng cầu xin: “Tôi mong anh có thể thành toàn cho tôi và cô ấy, đừng khiến tôi và Mộc Miên phải khó xử”
“Ý của Mộc Miên là gì, tôi sẽ tự mình gặp mặt hỏi thẳng, không cần anh phải ở đây thay mặt nói này nói nọ” Minh Tư Thành lạnh lùng từ chối.
Lạc Vũ thở dài cảm thán: “Anh biết mình ích kỷ đến nhường nào chứ? Mộc Miên thật sự quá lương thiện và hiền lành!”
“Anh có biết, vì sao anh hai tôi lại coi thường anh không?”
Minh Tư Thành hỏi ngược lại.
Lạc Vũ như bị đánh trúng tim đen, đột nhiên im lặng.
Minh Tư Thành mỉm cười: “Thật ra thì tôi cũng không biết.
Chỉ cảm giác vậy thôi, anh chính là kẻ khiến người khác coi thường.”
Nói xong, Minh Tư Thành trực tiếp cúp điện thoại.
Khi Nhiên Mộc Miên mang theo hai túi đồ ăn cực kỳ phong phú trở lại phòng Lạc Vũ, anh ta liền đưa điện thoại di động cho.
cô và hời hợt kể lại: ‘Mộc Miên, chồng chưa cưới của em gọi điện tới.”
“Thật sao?” Nhiên Mộc Miên không thể kiềm chế mà nhướn mày, đặt chiếc túi trong tay lên bàn trà bên cạnh rồi hào hứng cầm lấy điện thoại với nụ cười ngập tràn khóe mắt.
Cô nhanh chóng bấm số điện thoại của Minh Tư Thành, gọi thẳng cho anh.
Cuộc gọi vừa được kết nối, giọng nói lạnh lùng đến mức có thể thông qua ống nghe đông cứng không khí phía bên này của Minh Tư Thành vang lên.
“Không phải cô muốn hủy hỏ hôn ước với tôi sao? Tôi đã nghĩ ra cách rồi”
Nói rồi anh liền cúp điện thoại.
Nhiên Mộc Miên có chút hoài nghi nhìn màn hình điện thoại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra và kế tiếp Minh Tư Thành muốn làm cái gì.
Lạc Vũ thấy Nhiên Mộc Miên có vẻ không vui bèn truy hỏi: “Có phải anh ta đã làm em mất hứng không?”
“Không!” Nhiên Mộc Miên vội vàng cất điện thoại, thẹn thùng mỉm cười: “Anh ấy bảo em đi một chuyến tới Bắc Bình”
“Vậy chắc anh ấy có chuyện gấp cần tìm em đấy. Em nên đi đi” Lạc Vũ khách sáo và dịu dàng cất tiếng.