*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Minh Tư Thành không cho là vậy: “Lẽ nào, lại lịch của anh ta không tra rõ ràng được sao?”
“Kiểu người vệ sĩ như bọn họ, lại lịch chỉ có chủ nhân và ông chủ của bọn họ mới biết, người ngoài không thể nào biết được. Nếu như Lang Khiếu Nhật muốn kiểm tra tội, đồng thời cũng không tra ra được bất cứ điều gì” Bùi Hạ Sênh giải thích.
Minh Tư Thành tiếp tục im lặng.
Bùi Hạ Sênh không nhịn được họ một cái, thản định hỏi ngược lại: “Tôi thấy anh không phải tra mối quan hệ phía sau Lang Khiếu Nhật mà là muốn biết mối quan hệ giữa Lang Khiểu Nhật Và Nhiên Mộc Miên là như thế nào?”
“Đương nhiên” Minh Tư Thành thẳng thắn thừa nhận.
Bùi Hạ Sênh suýt chút nữa vì sự thẳng thắng của anh mà tức chết: “Này, tôi bị anh gọi đến gọi lui, không phải vì chuyện riêng của anh đâu nha”
“Làm theo chỉ dẫn của tôi, không phải là đúng theo ý của cô sao?” Minh Tư Thành điềm nhiên nói.
Bùi Hạ Sênh bực dọc trả lời: “Cấp trên của tôi vì để tôi lấy lòng anh, hy vọng anh có thể gia nhập với chúng tôi.”
“Vậy cô tiếp tục tra lại lịch của Lang Khiếu Nhật” Minh Tư Thành tiếp tục nói.
Sau khi Bùi Hạ Sênh thở dài, trực tiếp ngắt điện thoại.
Vào đúng lúc này, cánh cửa phía sau Minh Tư Thành có một bóng đen lướt qua.
Trong trang viên, đối với những đóa hoa mẫu đơn Minh Tư Thành mang đến, Phó Hoằng Khôn vui mừng không thôi.
“Đứa trẻ Tư Thành này thật hiểu chuyện, biết làm thế nào để lão già này vui vẻ” Phó Hoằng Khôn tán thưởng nói.
“Không biết nữa ạ! Lâu rồi con không liên lạc với anh, ở trong quân đội, các anh không được phép dùng điện thoại”
“Năm đó, hy vọng lớn nhất của ông cố, chính là mong bố con rời khỏi giới kinh doanh. Không ngờ đến hôm nay lại mong anh cháu xuất ngũ.”
“Cháu cảm thấy làm quân đội rất tốt mà. Bảo vệ quốc gia, tại sao muốn anh cháu xuất ngũ vậy?” Nhiên Mộc Miên tùy tiện nói.
Phó Hoằng Khôn vỗ mu bàn tay của Nhiên Mộc Miên, nặng nề nói: “Bởi vì anh trai của con là người thừa kế của tập đoàn Phó Thị, cũng là người thừa kế của trang viên này”
“Cái này cháu biết, chỉ là...”
“Nhóc con”
“Dạ”
“Ông cố không trọng nam khinh nữ, bố cháu cũng vậy. Tất cả tài sản và bất động sản của nhà họ Phó, tương lai cũng sẽ mời người thẩm định phân chia cho cháu. Đây là ý của ông và bố con."
Lời này chính là nói, tương lai Nhiên Mộc Miên không cần làm việc kiếm tiền cũng có thể sống sung sướng vô lo, hơn nữa anh trai Lãnh Diệc Phàm của cô phải chăm chỉ kiếm tiền và tiếp tục phát triển công việc kinh doanh của gia đình.
“Ông cố, chuyện này cháu biết”.
“Cháu yên tâm, Ông cố năm đó có cách để thuyết phục bố cháu, đương nhiên cũng có cách thuyết phục anh cháu” Phó Hoằng Khôn sờ bộ râu dài cười đầy ẩn ý.
Nhiên Mộc Miên nhếch miệng, cảm thấy số phận anh trai thật bị thương.
Sau khi đưa Ông cố về phòng nghỉ ngơi, Nhiên Mộc Miên cũng quay về phòng của mình.
Vào lúc cô lấy đồ chuẩn bị đi tắm, trong đầu đột nhiên lướt qua bóng hình của Lang Khiếu Nhật.
Nhiên Mộc Miên cau mày nghĩ, lại buông đồ ngủ trong tay mình, mở cánh cửa đi ra ngoài.
Trang viên nhà họ Phó là phủ vương gia thời xưa, nóc nhà lợp ngói tráng men, nếu nửa đêm giấu một người không dễ dàng bị phát hiện.
“Lang Khiếu Nhật, tôi biết anh ở trên mái nhà, anh xuống đây!” Nhiên Mộc Miên ngẩng đầu nhìn lên mái hiên, lớn tiếng kêu lên.
Cô ở trong một căn phòng riêng biệt, xung quanh là tường cỏ, trong trang viên hai bốn tiếng đều có bảo an canh gác cổng.
Nếu như nửa đêm Lang Khiếu Nhật bị bảo vệ phát hiện, làm ồn đến Ông cố vậy thì phiền phức lớn rồi.
Sau khi Nhiên Mộc Miên hét lên, một bóng đen soạt một tiếng nhảy từ trên mái nhà xuống.
Sau khi sắp xếp xong cho Lang Khiếu Nhật, Nhiên Mộc Miên đi vào phòng, không do dự khóa chặt chốt cửa.
- -------------------