*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này Minh Phúc Đạt mới chấp nhận chuyện Minh Tư Thành ở rể, thở dài nói: “Sự việc đã như vậy, nhà họ Minh chúng ta đành nhường một bước. Cháu ở rể, sau này ông nội chắc chắn sẽ bồi thường cho cháu”
“Ông ơi, đừng tức giận. Tức giận không tốt cho sức khỏe” Minh Tư Thành cười khổ nói.
Minh Phúc Đạt thở dài, cúp điện thoại.
Minh Tư Thành nhìn cuộc trò chuyện kết thúc, bất lực lắc đầu.
Vừa định cất điện thoại, một làn gió mát lạnh ập vào lưng, một vật nặng trên vai đè lên vai, hai mắt bị một đôi tay che lại.
“Đoán xem em là ai?” Giọng một của con gái vang lên đằng sau.
Minh Tư Thành nhíu chặt đôi lông mày, duỗi tay bắt lấy cổ tay của cô ta, từ phía sau lưng mình kéo cô ta ra.
“Hạ Mộc Tử, cô đủ chưa?”
Sự thô lỗ của Minh Tư Thành làm cho cổ tay của Hạ Mộc Tử cảm thấy đau đớn.
Hạ Mộc Tử chép miệng, nước mắt lưng tròng nhìn Minh Tư Thành, sụt sịt cái mũi, đáng thương nói: “Em từ Bắc Bình xa xôi đến thành phố này thăm anh, anh còn đối xử với em hung dữ như vậy!”
“Bây giờ thăm xong rồi chứ?” Vẻ mặt Minh Tư Thành không kiên nhẫn hỏi.
Hạ Mộc Tử khẽ gật đầu.
Minh Tư Thành thấy vali bên cạnh cô ta, duỗi tay nắm được chiếc vali kéo thẳng về phía cổng trường.
“Anh Tư Thành, anh muốn đưa em đi đâu vậy?” Hạ Mộc Tử thấy thế, nín khóc mỉm cười mà chạy nhanh theo sau hỏi.
Minh Tư Thành không thèm nhìn Hạ Mộc Tử một cái, lạnh lùng mà trả lời: “Đưa cô đến nhà ga, trở về Bắc Bình”
“Không muốn” Hạ Mộc Tử nghe vậy liền dừng lại, vươn tay bắt lấy cánh tay của Minh Tư Thành, bày ra vẻ mặt đáng thương.
Minh Tư Thành dừng lại, nhíu mày nhìn Hạ Mộc Tử, gỡ tay cô ta ra, nói: “Làm sao để có không làm phiền tôi nữa?”
“Anh Tư Thành, anh biết rõ. Em làm phiền anh là bởi vì em thích anh” Hạ Mộc Tử chua xót nói, nước mắt lưng tròng.
Minh Tư Thành trước sau như một mà lạnh lùng từ chối: “Nhưng tôi không thích cô”
“Anh Tư Thành, anh đừng như vậy có được không?” Hạ Mộc Tử mím môi đáng thương nói.
Minh Tư Thành đưa mắt nhìn sang một bên, giọng điệu vẫn lạnh nhạt: "Cô còn làm phiền tôi nữa thì đừng trách tôi trở mặt"
“Em có điểm gì thua kém Nhiên Mộc Miên đâu? Cô ấy có, em cũng có. Tại sao cô ấy lại là vị hôn thê của anh? Hơn nữa, cô ấy không thích anh chút nào” Hạ Mộc Tử lần nữa bắt lấy khuỷu tay Minh Tư Thành, la lối khóc lóc.
“Cô gặp riêng cô ấy sao?” Minh Tư Thành nhíu mày.
Hạ Mộc Tử lúc này mới nhận ra bản thân mình lỡ miệng, vội vàng chữa cháy: "Em không hề gặp riêng cô ấy. Chỉ là tụi em đều là con gái. Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy em có thể biết được cô ấy không hề thích anh chút nào."
“Dù sao cũng là chuyện liên hôn giữa các hai nhà, dù muốn hay không cũng không quan trọng” Minh Tư Thành nhẹ nhàng nói.
Hạ Mộc Tử tiến lên một bước, đến trước mặt Minh Tư Thành, ngửa đầu, khao khát nhìn Minh Tư Thành nói tiếp: “Vậy hãy để em làm tình nhân của anh, được không?”
“Tôi cảm thấy cô điên rồi” Minh Tư Thành lại lần nữa gỡ tay Hạ Mộc Tử ra, kéo vali của cô ta tiếp tục đi về phía trước, một bên lẩm bẩm: “Cô giống anh trai cô, đều điện hết cả rồi”
“Anh Tư Thành, em không cần anh đưa tiễn. Em sẽ tự mình trở về” Hạ Mộc Tử nhìn bóng dáng đã đi xa của Minh Tư Thành thì đuổi theo, từ trong tay anh lấy lại vali của mình.
Minh Tư Thành liếc mắt nhìn Hạ Mộc Tử một cái, lạnh lùng nói: “Vậy cô về đi, tôi không tiễn”
Anh nói xong, xoay người đi về phía sân trường.
Hạ Mộc Tử bị bỏ lại đứng một mình trên đường, nhìn bóng lưng Minh Tư Thành.
Hạ Mộc Tử tức giận liếc Hạ Chí Mẫn một cái, bĩu môi nói: “Em muốn gặp anh Tư Thành không được sao?”
“Em thích Minh Tư Thành đến như vậy sao?” Hạ Chí Mẫn nói tiếp.
Hạ Mộc Tử gật đầu liên tục, nói: “Không phải là thích, là yêu đến mức không thể sống thiếu anh ấy”
“Cậu ta đã có vợ sắp cưới, cho nên em cũng đừng suy nghĩ đến việc này nữa” Hạ Chí Mẫn vừa lái xe vừa khuyên bảo.
Hạ Mộc Tử lại khinh thường nói: "Em đã nhìn thấy người đó. Cô ấy nói với em rằng cô ấy
không thích anh Tư Thành chút nào."
Nói đến đây, bỗng Hạ Chí Mẫn nhận ra được một vấn đề, không nói tiếp cùng Hạ Mộc Tử nữa.
- -------------------