*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dù là “nạn nhân”, Nhiên Mộc Miên vẫn đi học bình thường, tan học, chán chán thì chơi game cùng với mấy người bạn trong game.
ở đây có Cố Thiên Ngân – bạn cùng phòng của cô cùng với Triệu Thanh Tâm và Lộ Minh Ái, luôn thầm ngưỡng mộ phẩm chất và tâm lý siêu việt của Nhiên Mộc Miên.
“Mộc Miên, rất nhiều người chửi bới cậu trên mạng, cậu không quan tâm chút nào sao?” Triệu Thanh Tâm quan tâm hỏi.
Cố Thiên Ngân cảm thấy bất bình thay cho Nhiên Mộc Miên: "Sợ rằng những người đó bị mù! Chỉ cần nhìn vào bức ảnh là biết rằng họ đang đóng phim".
“Haiz, sự ghen tuông của phụ nữ thật là kinh khủng” Lộ Minh Ải lắc đầu cảm thán.
Ba cô gái ngồi trong ký túc xá và thở dài về cuộc sống.
Nhiên Mộc Miên ngồi vào bàn làm việc, một tay bấm "click" chuột, một tay thao tác trên bàn phím, nhìn trò chơi trên màn hình máy tính hiện ra nhẹ nhàng nói: "Những người chửi tớ, không phải đều bị bắt sao?"
"Chuyện này cậu biết ư? Tớ còn tưởng rằng cậu không biết nữa" Triệu Thanh Tâm không nhịn được mà bật cười.
Cố Thiên Ngân cũng cảm thấy rất vui: "Cần phải bắt được tất cả các anh hùng bàn phím” tấn công cá nhân bừa bãi này lại"
Chỉ có Lộ Minh Ái là tò mò về điều này: "Mộc Miên, cậu gọi cảnh sát khi nào vậy? Tại sao bọn tớ không biết chuyện này?"
"Tớ không gọi cảnh sát!” Nhiên Mộc Miên nhếch miệng cười.
Nhưng dùng đầu gối cô cũng đoán ra được là ai đang bảo vệ cô.
Ngoại trừ người bố đẹp trai của cô thì làm gì còn ai có được khả năng này?
Sau một tuần kể từ khi vấn đề này tạm lắng xuống, cuối cùng nhà trường cũng đưa ra thông báo.
Thứ nhất là tuyên bố bài đăng đó là sai sự thật, thứ hai là giáo dục mạng cho học sinh ở trường, thứ ba là nghiêm khắc phê bình những người có tham gia.
Chung quy lại từ đầu đến cuối, ngay cả Mộc Miên cũng tỏ thái độ “Không liên quan”.
“Nhưng, nói đi nói lại thì gần đây tớ luôn cảm thấy hình như có ai đó đang theo dõi tớ” Nhiên Mộc Miên nói.
Cố Thiên Ngân trêu đùa an ủi: "Không phải đầu. Bây giờ cậu đã là nữ thần của trường chúng ta rồi."
“Nữ thần?” Nhiên Mộc Miên ngẩn người.
Ngay lập tức Triệu Thanh Tâm và Lộ Minh Ái vội vàng chạy đến, gật đầu sốt sắng trả lời: "Trong giờ nghỉ hôm nay, lúc khi cậu đi WC, các chàng trai ngồi ở hàng ghế đầu đều khen rằng thân hình cậu rất đẹp"
"Không chỉ nói về thân hình của cậu. Tớ còn nghe nói khuôn mặt cậu cũng rất xinh"
"Hơn nữa, bọn họ còn quá đáng hơn, họ nói rằng muốn đưa cậu lên giường và hành hạ cậu"
"Nhưng vấn đề chính là bọn họ đều sợ Minh Tư Thành"
Nghe những lời của Triệu Thanh Tâm và Lộ Minh Ái, khóe miệng Nhiên Mộc Miên run rẩy.
Vì Nhiên Mộc Miên mà Minh Tư Thành bận rộn suốt một tuần, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm để gọi cho cô.
"Buổi trưa cô mời tôi đi ăn cơm đi"
Ngay sau khi Nhiên Mộc Miên nhấc điện thoại, Minh Tư Thành không quanh co liền nói.
"Vì sao?" Nhiên Mộc Miên ngẩn người.
“Anh còn kém xa bố tôi!” Nhiên Mộc Miên cười nói, dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Ăn hải sản thì sao?”
“Tôi muốn ăn một suất hải sản lớn” Miệng Minh Tư Thành hơi nhếch lên.
Nhiên Mộc Miên sảng khoái nói: "Không vấn đề"
“Chỉ là cô không được phép rủ thêm người khác” Minh Tư Thành nói rõ.
Mộc Miên vừa tính sẽ gọi thêm ba người bạn cùng phòng của mình, kết quả là anh đã cẩn thận ngăn chặn trước như vậy.
"Được rồi, được rồi"
Minh Tư Thành đã giúp cô những rắc rối lớn, nên cô giải quyết đồng ý.
Ngay khi Nhiên Mộc Miên nhận lời, Cổ Thiên Ngân, Triệu Thanh Tâm, và Lộ Minh Ái đã tinh quái nhìn nhau rồi cười ngầm với Nhiên Mộc Miên.
Thật đúng là "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến"
"Đây là quyết định của thẩm phán. Những người đó sẽ bồi thường cho cô." Minh Tư Thành nhẹ nói.
Nhiên Mộc Miên bất ngờ nhìn Minh Tư Thành với ánh mắt ngạc nhiên: "Tại sao chuyện này lại phải ra tòa?"
"Không những phải ra tòa mà một số người còn phải vào tù vì chuyện này" Minh Tư Thành vô tâm nói.
Nhiên Mộc Miên không thể không tò mò hỏi: "Kẻ chủ mưu là Chu Bích Cầm?"
“Sao cô biết?” Minh Tư Thành kinh ngạc nhìn Nhiên Mộc Miên.
- -------------------