*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ồ.” Nhiên Mộc Miên toát mồ hôi, mặt dày trả lời: “Chẳng phải bây giờ con đang gọi điện cho bố đấy sao?”

“Bảo Minh Tư Thành nghe điện thoại” Phó Quận Tiêu nói tiếp.

Lúc này Minh Tư Thành vừa mới lấy vali của Nhiên Mộc Miên ra khỏi cốp xe sau thì thấy Nhiên Mộc Miên đưa điện thoại của cô qua.

“Bố tôi tìm anh này” Nhiên Mộc Miên lẩm bẩm nói.

Minh Tư Thành ngây ra rồi cầm lấy điện thoại của Nhiên Mộc Miên với vẻ không thể tin nổi.

“Chú Lãnh, chào chú” Minh Tư Thành lễ phép chào.

Phó Quân Tiêu nói thẳng vào vấn đề: “Ông nội cậu nói với tôi là cậu đã đề nghị tổ chức đính hôn vào sinh nhật mười chín tuổi năm sau của Mộc Miên. Nếu đã như vậy thì tôi có một điều kiện trước”

“Xin chú Lãnh cứ nói”

“Cậu hãy ở rể nhà chúng tôi” Phó Quân Tiêu bình thản nói.

Ý của câu nói này là muốn Minh Tư Thành ở lại nhà họ Phó sau khi kết hôn.

Minh Tư Thành bất giác nhìn sang Nhiên Mộc Miên rồi trả lời mà không hề do dự: “Được.”

“Cậu có thể về thương lượng với ông nội cậu trước rồi sau đó trả lời tôi sau” Phó Quân Tiêu nói tiếp.

Thực lực của nhà họ Phó và nhà họ Minh ngang bằng nhau, không ai sợ ai.

Nếu như nhà họ Minh đã đề nghị chuyện liên hôn, đẩy nhà họ Phó họ vào thế bị động, vậy thì Phó Quân Tiêu quyết định biến bị động thành chủ động.

Con gái yêu quý được ông cưng chiều có thể hi sinh quyền tự do lựa chọn hôn nhân của mình nhưng không thể hi sinh quyền được hạnh phúc trong hôn nhân.

Dù cho là nhà giàu liên hôn thì ông cũng sẽ không để con gái phải sống không hạnh phúc.

Phó Quân Tiêu nói dứt lời thì tắt máy.

Minh Tư Thành trả điện thoại lại cho Nhiên Mộc Miên.

Nhiên Mộc Miên thấy điện thoại đã tắt thì liền ngẩng đầu nhìn về phía chiếc xe hơi sang trọng ở đằng kia.

Chỉ thấy chiếc xe đó đã phóng đi xa.

“Cô đang nhìn gì thế?” Minh Tư Thành thấy Nhiên Mộc Miên đang ngày ra thì đưa tay lên phất qua phát lại trước mặt cô.

Sau khi Nhiên Mộc Miên định thần lại thì tò mò hỏi: “Lúc nãy bố tôi nói gì với anh thế?”

“Chú ấy cảnh cáo tôi không được ức hiếp cô” Minh Tư Thành mỉm cười và nói.

Nhiên Mộc Miên nghi ngờ, nheo mắt nhìn anh rồi lẩm bẩm: “Tôi không tin đâu! Nhất định là hai người lại bàn đến chuyện liên hôn”

“Cô nhạy cảm với chuyện đó đến vậy sao?” Minh Tư Thành đầy vẻ thắc mắc.

Nhiên Mộc Miên giật tay cầm vali từ trong tay của Minh Tư Thành, vừa kéo vali đi về phía cổng trường vừa trả lời như đang có suy nghĩ gì đó: “Bây giờ nguyện vọng lớn nhất của tôi là gỡ bỏ hôn ước với anh.”

“Trùng hợp thật!” Minh Tư Thành liền chạy theo chân Nhiên Mộc Miên, không chịu thua, kiêu ngạo nói: “Đó cũng là nguyện vọng của tôi”

“Vậy tôi chúc anh được như ý nguyện!” Nhiên Mộc Miên liên tiếp lời Minh Tư Thành.

Minh Tư Thành chỉ cười mà không nói gì, sau khi nhìn Nhiên Mộc Miên với ánh mắt đầy ẩn ý thì bước thật nhanh, đi trước Nhiên Mộc Miên.

Nhiên Mộc Miên kéo vali, nhìn theo bóng lưng của Minh Tư Thành dần khuất xa, trong đầu nhớ lại bức ảnh mà cô đã nhìn thấy trong căn phòng mà anh đã ở lúc nhỏ vào ngày hôm qua.

Thật ra hình ảnh anh lúc còn nhỏ trong bức ảnh đó khiến cô có cảm giác như trước đây đã từng quen.

Đó là cảm giác kích động mà khi lần đầu tiên nhìn thấy đã khiến cô nhớ về lúc còn nhỏ.

Hơn nữa, cô vẫn luôn bất giác liên tưởng anh với anh trai đã cứu cô lúc còn nhỏ.

Nhiên Mộc Miên nghĩ đến đây thì nỗ lực lắc đầu thật mạnh.

“Cúc áo nhỏ” của cô là Lạc Vũ, không phải Minh Tư Thành, vì vậy đừng nên nghĩ nhiều nữa.

Sau khi về đến ký túc xá, Nhiên Mộc Miên chia đặc sản mà mình đem từ Bắc Bình về cho ba bạn cùng phòng là Cổ Thiên Ngân, Triệu Thanh Tâm và Lộ Minh Ái.

Sau khi cất hành lý xong thì Nhiên Mộc Miên lại kéo một chiếc vali nhỏ rời khỏi ký túc xá, đến biệt thự nhà họ Phó.

Có đồ ngon thì đương nhiên là cô sẽ không quên ông cố và bà nội luôn yêu thương cô nhất rồi.

Vì buổi tối cô còn có tiết tự chọn nên sau khi Nhiên Mộc Miên tặng quà xong thì đi ngay, không ở lại biệt thự nhà họ Phó để ăn cơm cùng ông cố và bà nội.

Sau khi quay lại trường, Nhiên Mộc Miên và ba bạn cùng phòng cùng đến lớp học tiết tự chọn.

Vì đến trễ nên bốn người họ chỉ có thể ngồi ở ghế cuối cùng, vì vậy họ có thể nhìn thấy hết những bạn đang ngồi ở ghế trước đang làm gì..

Cũng chính vì vậy mà lúc mấy nữ sinh ngồi ở ghế trước để điện thoại dưới gầm bàn, nhìn qua nhìn lại, xì xầm với nhau, chốc chốc lại còn quay đầu nhìn về phía sau thì Triệu Thanh Tâm cũng tò mò chồm lên nhìn thử.

Cố Thiên Ngân và Lộ Minh Ái cũng dựng tập lên, nấp sau tập chơi điện thoại vì nhàm chán.



Mới nhìn bài đăng này thì còn tưởng là bài chia sẻ tài liệu học tập.

Nhưng khi họ nhấn vào đọc thì nội dung bên trong khiến người ta phải nóng mắt.

Tên của thần đồng nữ gọi tắt là “NMM”, năm lớp mười hai đã chuyển trường đến trường cấp ba số một thủ đô, thành tích học tập ở trường rất nổi bật, lần nào thì cũng đứng nhất toàn khối. Nhưng trên thực tế là hối lộ thầy cô giáo, lấy đề thi thử rồi học thuộc đáp án.

- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play