*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Mượn cới Tôi thấy sức khỏe của ông nội anh vô cùng tốt”
Nhiên Mộc Miên bước nhanh về phía trước.
Dáng vẻ hung hăng của cô khiến cho Minh Tư Thành ngơ ngác lùi về phía sau.
“Thật sự không phải mượn cớ. Tôi thê!”
Minh Tư Thành giơ tay lên thề thốt.
Khí thế Nhiên Mộc Miên hung hăng chỉ vào tay mũi Minh Tư Thành, từng bước từng bước áp sát anh lại: “Anh nói dối”
“Tôi thật sự không nói dối” Minh Tư Thành nhếch mép, từng bước lùi về phía sau.
Cho đến khi gót chân của Minh Tư Thành chạm đến thành giường, một cú loạng choạng khiến anh ngã về phía sau.
Mà theo bản năng tay Minh Tư Thành bắt lấy cổ tay Nhiên Mộc Miên vẫn còn đang chỉ vào mũi mình, kéo cô ngã về phía sau cùng anh.
Nhiên Mộc Miên bị Minh Tư Thành làm cho không kịp trở tay, chân đứng không vững, cơ thể mất trọng tâm, theo quán tính chộp lấy.
Minh Tư Thành, nhào vào người anh.
Giường lớn đàn hồi khiến Minh Tư Thành ôm lấy Nhiên Mộc Miên nhấp nhô trên đó, hai người họ bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi chạm nhau, hơi thở mập mờ đọng lại giữa cánh môi.
Anh ngây thơ đến thế à?
Đột nhiên Nhiên Mộc Miên không nhịn được bật cười.
“Cô cười cái gì?” Minh Tư Thành nhíu mày, không để ý hỏi.
Nhiên Mộc Miên cười nói: “Tại sao tai của anh lại đỏ như vậy?”
Theo bản năng Minh Tư Thành đưa tay sờ sở lỗ tai của mình, khi phát hiện thực sự hơi nóng, anh không nhịn được nhìn vào mắt Nhiên Mộc Miên, nhướng mày, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa: “Vậy cô nghĩ tại sao tai của tôi lại đỏ?”
“Bởi vì anh cảm thấy chân của tôi rất đẹp.”
Nhiên Mộc Miên tự tin nói.
Minh Tư Thành duỗi thẳng đôi chân dài, bước vào giữa hai chân của Nhiên Mộc Miên, hơi nghiêng người, gương mặt điển trai kề sát vào tai cô.
“Chân của cô thật sự rất đẹp.”
Hơi thở ấm áp của Minh Tư Thành phả vào mặt cô. Nhiên Mộc Miên chớp chớp mắt nhìn anh, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, trong đầu chỉ còn một chữ “chạy”.
Nhưng thân thể còn chưa kịp hành động, vòng eo của cô đã bị bàn tay to lớn của Minh Tư Thành ôm chặt. Sức mạnh từ bàn tay siết lồng ngực của cô dán chặt vào ngực anh.
‘Vẻ ngây thơ ban nãy dường như hoàn toàn biến mất, ngay bây giờ trên người Minh Tư Thành phát ra hơi thở tràn ngập hormone nam tính.
Minh Tư Thành nhìn chäm chẳm vào đôi mắt hạnh xinh đẹp của Nhiên Mộc Miên. Nhìn cô lâu đến nỗi khiến lòng Minh Tư Thành bỗng nổi lên một cảm xúc muốn hôn cô.
Sau khi Nhiên Mộc Miên nhận ra sự nguy hiểm của người đàn ông này, trong vô thức hai tay cô nắm chặt lại, tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Lúc Minh Tư Thành chuẩn bị hôn xuống, đột nhiên anh nhớ tới hình ảnh lần đầu tiên hôn cô, lập tức cảm thấy ngón chân vẫn còn đau âm ỉ.
Cô nhóc này chắc chắn không thích anh cưỡng hôn cô.
Lúc nào thì cô mới cam tâm tình nguyện cho anh hôn đây?
Nghĩ đến đây, Minh Tư Thành đột nhiên không để ý cười cười: “Cô nghĩ rằng tôi muốn hôn cô sao? Đừng có tự mình đa tình nữa”
Nhiên Mộc Miên hơi bất ngờ, giả vờ không có chút ngượng ngùng cười nói: “Tôi tự mình đa tình thì làm sao? Không muốn hôn tôi lại còn không buông tôi ra”
“Tôi muốn hỏi cô một câu, cô phải trả lời thật lòng” Minh Tư Thành đột nhiên giả vờ nghiêm túc, tay vẫn ôm lấy eo thon của cô, không có ý định buông ra.
Đôi tay của Nhiên Mộc Miên chống đỡ vòm ngực Minh Tư Thành, cách anh một khoảng an toàn nhỏ, trả lời một tiếng: “Ừ”
“Tôi đẹp trai hơn hay Lạc Vũ đẹp trai hơn?”
Minh Tư Thành nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Nhiên Mộc Miên nhướng mày, nghĩ một đẳng nói một nẻo: “Lạc Vũ.”
Đột nhiên sắc mặt Minh Tư Thành trở nên vô cùng khó coi Đây chính là “người tình trong mắt biến thành Tây Thi”.
Rõ ràng anh đẹp trai hơn Lạc Vũ, mà trong mắt cô lại cứ khăng khăng Lạc Vũ còn đẹp trai hơn anh. Như vậy nói lên cái gì?
Có lẽ là “nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến”
Chuông điện thoại dành riêng cho Lạc Vũ vang lên: “Bé cưng, chào buổi sáng, thức dậy thôi. Sáng hôm nay em muốn ăn gì?”
Giọng nói giòn tan của một người đàn ông phát ra từ chiếc điện thoại bị bỏ quên trong túi xách.
Đến nỗi Minh Tư Thành cảm thấy rất buồn nôn, da gà nổi hết lên.
Mà giọng nói này, anh vừa nghe đã biết là của ai.
“Tôi đi nghe điện thoại” Nhiên Mộc Miên đẩy Minh Tư Thành ra, một tay ôm lấy chiếc chăn quấn quanh người, một tay nhấc mép chăn lên, đề phòng lúc đi bị ngã Vừa lấy điện thoại ra khỏi túi xách, cô nhanh chóng ấn nút trả lời điện thoại.
“Mộc Miên”
Ngay sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói truyền qua ống nghe lại không phải là Lạc Vũ “Chị Tình?” Nhiên Mộc Miên hơi ngạc nhiên.
Lâm Tình lo lắng hỏi: “Giữa em và Lạc Vũ có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
- -------------------