*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhiên Mộc Miên ngược lại rất thản nhiên, vô cùng bình tĩnh trả lời: “Anh ấy là sư phụ của tôi! Tôi thích làm gì thì làm! Nếu anh không thích, vậy liền giải trừ hôn ước với tôi đi!”

“Cô “nuôi Lạc Vũ còn chưa đủ? Còn muốn “nuôi” thêm một người đàn ông quen được trên mạng. Sau này, có phải chỉ cần gặp được loại hình mà mình thích cô lại định đi “nuôi” tiếp? Hửm?” Minh Tư Thành có chút tức giận đến choáng váng chất vấn.

Nhiên Mộc Miên vậy mà lại mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc gật đầu hỏi ngược lại: “Tại sao lại không?”

Cô thích Lạc Vũ, là một fan hâm mộ của Lạc Vũ. Cô có thể giúp anh ta lôi kéo một số tài nguyên tốt, liền đi lôi kéo. Tại sao lại không thể chứ?

Cô thích sư phụ, sùng bái sư phụ, có tiền giúp sư phụ lập đội, vì sao lại không thể chứ?

Nhiên Mộc Miên không cảm thấy mình đã làm gì sai Lúc này, Minh Tư Thành cuối cùng cũng hiểu ra một điều.

Đó chính là, giá trị quan của anh và Nhiên Mộc Miên, hoàn toàn không ở cùng một tần số.

Minh Tư Thành đột nhiên im lặng, không nói gì nữa.

Nhiên Mộc Miên cũng không bắt chuyện với anh nữa, hai người đều trầm mặc, bầu không khí nghiêm trọng đến mức ngay cả tài xế ngồi ở ghế lái đến hắt hơi cũng không dám.

Tại Tứ hợp viện của nhà họ Minh ở khu phía Đông của Bắc Bình.

Sau khi xuống xe, Minh Tư Thành dẫn Nhiên Mộc Miên đi lên bậc thềm, vượt qua bậc cửa, tiến vào một khu tứ hợp viện rộng lớn.

Tuy không lớn bằng biệt thự nhà họ Phó ở thành phố Cung Huy, nhưng nó cũng có diện tích đến hơn nghìn mét vuông.

Vừa bước vào cổng, Nhiên Mộc Miên đi được nửa đường, liền không muốn đi tiếp.

Minh Tư Thành quay lại, bước đến trước mặt cô, không nói hai lời liền nắm lấy tay cô, Hai người lôi lôi kéo kéo đi vào bên trong cửa thùy hoa, đi qua đình viện, đi về phía nhà chính.

Trên đường đi gặp phải người giúp việc của nhà họ Minh, những người giúp việc đều lễ phép cúi đầu chào hỏi Minh Tư Thành “Chào cậu chủ.”

Nhiên Mộc Miên muốn thoát khỏi tay Minh Tư Thành, nhưng lại bị anh nắm càng chặt hơn.

Tay cô rất mềm, giống như đang nắm lấy một cục bông mềm, rất thoải mái.

Minh Tư Thành vừa năm lấy đã không muốn buông tay ra.

Trong đại sảnh của phòng chính, Minh Phúc Đạt đang ngồi ở đại sảnh uống trà, nhìn thấy cháu trai dãn cháu dâu nhỏ vào cử: tình rất tốt không nhịn được mà cười đến không khép miệng lại được.

“Ông nội, cháu đưa Mộc Miên tới rồi” Minh Tư Thành kéo Nhiên Mộc Miên đến trước mặt ông nội Minh Phúc Đạt, hơi cúi người nói Cho dù Nhiên Mộc Miên có không thích thế nào, nhưng vì lễ phép và tôn trọng người lớn tuổi, cô vẫn khẽ gật đầu và chào: “Ông nội Minh”

“Gọi là ông nội Minh nghe khách sáo quát Cứ gọi ông nội là được” Minh Phúc Đạt tràn đây ý cười nói Nhiên Mộc Miên liếc nhìn Minh Tư Thành ở bên cạnh một cái, bất đắc dĩ sửa lời: “Ông nội.”

“Ôi! Ngoan quá!” Minh Phúc Đạt mỉm cười gật đầu.

“Ông nội, Minh Tư Thành nói lần này đưa cháu đến đây để ở trước mặt ông nói về chuyện giải trừ hôn ước giữa hai bọn cháu”

Nhiên Mộc Miên đứng thẳng lưng, bất chấp vẻ mặt khó coi của Minh Tư Thành, tiếp tục nói: “Anh ấy nói anh ấy và thiên kim nhà họ Hạ, Hạ Mộc Tử có tình cảm với nhau.”

Nghe vậy, Minh Phúc Đạt đột nhiên nghiêm mặt nhìn Minh Tư Thành: “Tư Thành, ông nội cảnh cáo cháu. Cháu đời này chỉ có thể cưới một người con gái là Mộc Miên.

Những cô gái khác, cháu đừng có mà nghĩ tới!”

Minh Tư Thành vội vàng gật đầu, như thiên lôi chỉ đâu đánh đấy đông vâng vâng, cháu trai biết rồi. Đời này cháu chỉ: cưới một người là Nhiên Mộc Miên làm vợ”

*2” Một giây sau, Nhiên Mộc Miên liền mang theo vẻ mặt ngây ngốc.



Minh Phúc Đạt giống như đang giả vờ không hiểu, cứ một mực nhấn mạnh với Minh Tư Thành: “Tư Thành, cháu nhìn xem, Mộc Miên người ta chu đáo biết bao. Đâu có ồn ào như con bé Mộc Tử. Cháu phải trân trọng Mộc Miên thật tốt, có biết không?”

“Vâng, ông nội” Minh Tư Thành mừng thầm trong lòng, cúi đầu bày ra dáng vẻ nho nhã lễ phép.

Đột nhiên, Nhiên Mộc Miên cảm thấy mình cho dù có xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

“Mộc Miên, cháu cũng đừng ghen nữa.

Ông nội hiểu mà. Cháu yên tâm, ông nội bảo đảm với cháu. Tư Thành, đứa trẻ này tuyệt đối sẽ không phụ lòng cháu!” Minh Phúc Đạt nghiêm nghị nói.

Nhiên Mộc Miên lúc này không nói nên lời, không ngừng nháy mắt với Minh Tư Thành.

Nhưng Minh Tư Thành lại làm ngơ.

Sau khi chào hỏi Minh Phúc Đạt xong, Minh Phúc Đạt liền tặng quà gặp mặt cho Nhiên Mộc Miên nhưng Nhiên Mộc Miên không nhận nó. Ngược lại Minh Tư Thành thản nhiên nhận nó thay cô.

Sau khi Nhiên Mộc Miên nhận ra mình đã bị Minh Tư Thành “hổ’, trong lòng liền thấy vô cùng khó chịu.

- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play