Chương 68: Anh chiều chuộng cô ta nhất trên đời
Nghĩ đến đây, Đồng Kỳ Anh đột nhiên hy vọng cô sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông đã cợt nhả cô nữa.
“Tôi sẽ để lần đầu tiên của em vào đêm tân hôn đó của chúng ta” Phó Quân Bác cưng chiêu nói, anh ta ôm vai Đồng Kỳ Anh, cúi đâu xuống và hôn nhẹ lên trán cô.
Đồng Kỳ Anh hạnh phúc ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt của Phó Quân Bác, ngực cô nóng lên, hai má ửng hồng, tim cũng đập nhanh hơn.
Nên làm sao đây?
Cô dường như…
Đã…
Sắp…
Yêu anh ta!
Không, cô nên yêu anh ta!
Hóa ra khi yêu lại vẫn đẹp như vậy.
Thật tốt khi cô đã có thể chữa lành vết sẹo và quên đi nỗi đau.
Sau khi bị mối tình đầu lừa dối, cô vẫn còn có thể tin tưởng vào tình yêu một lần nữa.
Mọi người nói rằng khi hai người nhìn nhau vài giây, họ sẽ muốn hôn nhau.
Nhưng rõ ràng là bọn họ đã nhìn nhau hơn mười giây nhưng giữa họ vẫn không có chuyện gì xảy ra cả.
Nhìn vẻ mặt của Đồng Kỳ Anh, cuối cùng Phó Quân Bác cũng hiểu tại sao bạn trai cũ của Kỳ Anh lại không hôn cô.
Bởi vì khuôn mặt của cô trong sáng như một tiểu tiên nữ không nhiễm khói lửa của nhân gian, khiến người ta không thể không tôn trọng.
Nhưng, như mọi người đều biết, bạn trai cũ của Đồng Kỳ Anh, Hà Tuân Định chỉ vì không muốn chịu trách nhiệm với cô, nên anh ta mới chịu đựng, không chạm vào cô.
Bởi vì chưa chạm vào cô bao giờ, nên anh ta có thể lừa dối cô mà không hề sợ hãi, thậm chí còn nhẫn tâm bỏ rơi cô.
Đồng Kỳ Anh là người chịu thiệt thòi, lại còn dính thương tích khắp người.
Thật ra, trong thành phố này, vẫn có một người đàn ông khác luôn mơ về cô.
Ban đầu tập đoàn Phó thị bắt đầu kinh doanh từ kho vũ khí đến lĩnh vực bất động sản, phạm vi kinh doanh ngày nay còn bao gồm cả tài chính, hàng không, vận tải, quân sự, nghiên cứu khoa học, dịch vụ, chỉ có hai ngành giải trí và điện ảnh, truyên hình là chưa tham gia.
Lúc đầu, khi tập đoàn Phó thị năm trong tay ông nội Phó Hoằng Khôn, ông ấy không có hứng thú với ngành giải trí nên tập đoàn Phó thị chưa bao giờ nhúng tay vào vòng tròn đó.
Bây giờ, nếu Phó Quân Tiêu muốn tiếp quản tập đoàn Phó thị, anh sẽ nghĩ cách tiếp tục mở rộng lãnh thổ kinh doanh của tập đoàn mình.
Suy nghĩ của anh, trợ lý Trịnh Minh Hâm biết rất rõ, ông nội Phó Hoằng Khôn định buông tay để anh làm việc đó, còn em trai anh là Phó Quân Bác thì…
Phó Quân Tiêu nghĩ đến em trai Quân Bác của mình đang làm trong ngành xây dựng, anh ấy liền không có ý định nói với anh ta về mong muốn đặt chân vào làng giải trí của mình.
Bởi vì công việc của Quân Bác đã đủ để khiến anh ta bận rộn.
Phó Quân Tiêu nghĩ nên quyết định giảm nhẹ gánh nặng công việc cho em trai mình là Quân Bác, dù sao thì Quân Bác vẫn đang giúp anh phụ trách hạng mục dự án Tây Trấn.
Mỗi khi rảnh rỗi sau giờ làm việc, Phó Quân Tiêu luôn lấy điện thoại di động ra soạn tin nhắn trên điện thoại di động, nhưng anh không dám gửi nó đi.
Bởi vì nếu anh gửi nó đi, “Hoài Lan” không biết anh là ai.
Sau khi “Hoài Lan” đến Hàn Quốc, anh đã bảo Lưu quản gia nói với “Hoài Lan” để “Hoài Lan” về nước sớm hơn. Tuy nhiên, “Hoài Lan” đã trả lời với Lưu quản gia rằng cô ta sẽ chơi ở đó trong hai tháng. Bởi vì ở đó thực sự rất vui.
Người ta đã nói như vậy, anh còn có thể làm gì cô ta?
Anh chiều chuộng cô ta nhất trên đời, miễn là cô ta cảm thấy vui vẻ.
Mặc dù trong lòng Phó Quân Tiêu rất nhớ cô ta, nhưng cô ta chỉ lo vui chơi, vì vậy anh cũng chỉ có thể buông thả cô ta và đem sự nhớ thương của mình đè nén vào tận đáy lòng.
Buổi chiều tan làm, trợ lý Trịnh Minh Hâm cầm chiếc máy tính bảng trong tay, tỉ mỉ suy nghĩ về lịch trình hôm nay của Phó Quân Tiêu.
“Vào lúc sáu giờ, tại phòng 808 trên tầng hai của khách sạn Tân Lai, chủ tịch tập đoàn Lý thị đã hẹn cậu chủ ăn tối” Trợ lý Trịnh Minh Hâm thì thầm.
Phó Quân Tiêu không muốn để ý đến lời mời của chủ tịch tập đoàn Lý thị, nếu không phải ông nội gọi nói là có ơn huệ, là người quen với chủ tịch Lý, chủ tịch Lý muốn gặp anh ta. Coi như là anh mới bước vào thế giới kinh doanh nên nể mặt những người đi trước.
Lúc này, anh mới đồng ý đi đến cuộc hẹn với chủ tịch Lý.
Phòng số 808 trên tầng 2 khách sạn Tân Lai.
Khi Phó Quân Tiêu cùng trợ lý Trịnh Minh Hâm đến, chủ tịch tập đoàn Lý thị cũng dẫn theo một người phụ nữ, họ đã đến từ trước.
Nhìn thấy Phó Quân Tiêu bước vào, chủ tịch Lý chủ động đứng lên, người phụ nữ bên cạnh cũng nhanh chóng đứng dậy cười với anh.
Phó Quân Tiêu chỉ liếc nhìn người phụ nữ, nhưng sau đó không nhìn cô ta thêm lần nữa, ngay cả việc anh liếc nhìn cô ta cũng chỉ vì anh cảm thấy cô ta có chút quen thuộc.
“Giám đốc Phó, lần đầu gặp mặt, xin chào, xin chào, đây là con gái lớn của tôi, Lý Tư San!” Chủ tịch Lý chủ động đưa tay ra với Phó Quân Tiêu, với tư cách là người đi trước, vậy mà ông ta lại cúi đầu, nịnh nọt anh.
Ông ta là một người đàn ông trung niên đã ngoài năm mươi tuổi, mái tóc ngắn đã có vài sợi bạc trắng, khuôn mặt hằn lên những thăng trầm của giới kinh doanh.
Ông nội có dặn, dù Phó Quân Tiêu không thích loại người này, cũng phải cười, vươn tay ta lễ phép bắt tay Chủ tịch Lý và chào: “Chào chủ tịch Lý, chào cô Lý!”
Lý Tư San mím đôi môi đỏ mọng, khóe miệng cười không lộ ra hàm răng, mang theo vẻ dè dặt mà tao nhã.
Hôm nay cô ta cố ý mặc một chiếc váy dạ hội hở lưng màu tím, còn búi tóc, phía trước để lộ một nửa ngực, phía sau nhìn rất gợi cảm.
Cô ta trang điểm rất tinh tế và không quá nữ tính, làn da trắng như sứ nổi bật trên bàn ăn.
Ngay cả Trịnh Minh Hâm, trợ lý đặc biệt bên cạnh Phó Quân Tiêu cũng có thể thấy được rằng cô Lý này, khi đến đây chắc chắn là vì cậu chủ nên mới ăn mặc tỉ mỉ như vậy.
Với ý đồ xấu như vậy, “không phải gian xảo thì cũng là đạo chích!”
Ngay sau khi mọi người vừa ngồi xuống, chủ tịch Lý bắt đầu giới thiệu những ưu điểm của con gái mình với Phó Quân Tiêu.
Học thức cao, gia thế cao, xuất thân tốt, đàn ông nào lại không bị một người phụ nữ như vậy mê hoặc?
Chủ tịch Lý khen ngợi con gái Lý Tư San như thể ông đang khen người yêu: “Con bé ngoan lắm.
Nó mới đi du học về, nhưng ở bên cạnh tôi không mang lại được nhiều thành tích. Tôi muốn con bé ra nước ngoài để luyện tập nhưng lại không yên tâm sợ con bé bị kẻ xấu bên ngoài bắt nạt. Nhưng tính tình của giám đốc Phó lại có ông Phó đảm bảo, tôi rất yên tâm. Vì vậy, tôi muốn giao cô con gái nhỏ này cho giám đốc Phó. Tôi hy vọng rằng con bé có thể thực tập bên cạnh giám đốc Phó để có thêm một số hiểu biết về chuyên môn”
“Chủ tịch Lý quá khen, tôi cũng chỉ vừa mới bước vào giới kinh doanh, lúc nào cũng cần lời khuyên của những người đi trước. Không dám coi như người quản lý’ dẫn dắt ‘người học việc: Chủ tịch Lý nên tìm người có kinh nghiệm phong phú hơn để dẫn dắt cô Lý” Phó Quân Tiêu cười nhẹ và khéo léo từ chối.
Vẻ mặt của chủ tịch Lý thu hẹp lại, liếc nhìn và trao đổi bằng ánh mắt với Lý Tư San.
Ngay lập tức Lý Tư San cầm cốc trên bàn lên với vẻ thích thú, đứng dậy và mời rượu Phó Quân Tiêu.