Sau khi Minh Tư Thành ngủ dậy, rửa mặt xong đi từ phòng ra ngoài.
Anh lười biếng chống eo, ngáp dài một cái đi xuống lầu, trong lúc vô tình nhìn thấy trong nhà ăn có một cô gái mặc áo phông trắng của anh đang ngồi trước bàn ăn ăn bánh ngọt, nhất thời suy nghĩ có chút không theo kịp.
"Anh dậy rồi à! Hương vị của bánh ngọt này không tồi, anh có muốn thử một chút không?" Cô gái bưng đĩa bánh ngọt đứng dậy khỏi bàn ăn.
Hai cái đùi trắng như tuyết của cô ta lắc lư trong không khí, vạt áo cũng theo bước cô ta đi, giống như thể sẽ để cho cảnh xuân của cô ta lộ ra bất cứ lúc nào.
Minh Tự Thành cũng không vì điều đó mà rung rinh, cậu ta cau mày: "Tại sao cô vẫn chưa rời đi?"
"Tôi cần nơi để ẩn náu, chỗ này của anh không tồi, cho nên tôi quyết định không đi nữa." Cô gái thản nhiên thờ ơ trả lời.
Minh Tư Thành khoanh tay, cau mày bất mãn: "Nếu cô không biến mất trước mặt tôi, tôi sẽ tiết lộ thông tin của cô ra ngoài."
"Hai tuần nữa, đợi sau khi vết thương trên đùi tôi khỏi hắn, tự nhiên tôi sẽ đi" Cô gái vừa nói vừa lè lưỡi quyến rũ liếm lớp kem số cô lạ trên môi.
Minh Tư Thành thấy bộ dạng cô ta không thể nào đi ra ngoài được, vì thế thuận miệng hỏi: "Bánh ngọt ở đâu ra thế?"
Khóe miệng cô gái khẽ nhếch lên: "Một cô gái nhỏ dáng vẻ vui tươi mang tới đây, cô gái đó nói là mẹ cô ấy bảo cô ấy mang qua đây."
Mộc Miên?
Người đầu tiên trong đầu Minh Tư Thành nghĩ đến chính là Nhiên Mộc Miên.
"Vậy cô ấy đâu rồi?"
"Vừa mới đi rồi."
Chưa đầy một giây sau khi cô ta trả lời, Minh Tư Thành đã lập tức chạy thẳng ra cổng lớn.
Minh Tư Thành chạy ra khỏi khu biệt thự, nhìn xung quanh bốn phía một chút, cuối cùng cũng thấy Nhiên Mộc Miên đang đứng chếch ở phía bên đường đối diện đợi xe.
May mắn thay, cô vẫn chưa rời đi!
Sau khi anh chạy đến thở hồng hộc, Nhiên Mộc Miên giật thót mình.
"Vừa mới tới cũng không vào nhà ngồi một lát" Minh Tư Thành thở hổn hà hổn hển nói.
Vẻ mặt Nhiên Mộc Miên kinh ngạc nhìn Minh Tư Thành: "Anh đây là... vừa mới ngủ dậy sao?"
"Tôi còn chưa cả ăn sáng, ăn sáng cùng tôi đi"
"Nhưng mà tôi ăn sáng rồi." Nhiên Mộc Miên rất không thức thời trả lời.
"Đi cùng tôi không được sao?" Minh Tư Thành nói xong, trực tiếp nắm lấy cổ tay Nhiên Mộc Miên, mạnh mẽ lôi kéo cô đi vào trong khu biệt thự.
Nhiên Mộc Miên bị anh lôi kéo túm đi, cau mày không vui liên miệng nói không ngừng: "Tôi đã bảo lái xe nhà tôi qua đón tôi về nhà rồi, anh muốn ăn sáng sao còn bắt tôi đi cùng anh làm gì? Không phải anh có bạn gái ở trong nhà ở cùng anh rồi hay sao?"
"Bạn gái?" Cả cơ thể và tinh thần của Minh Tư Thành đều ngẩn ra, bước chân dừng lại, nghiêng người nhìn Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên thấy anh giả vờ một bộ dáng bị oan ức, không nhịn được nhếch miệng cười: "Ồ, tôi biết rồi, cô ta không phải là bạn gái của anh, vậy thì chính là bạn giường của anh rồi."
"Tôi nói cô lớn lên đơn thuần như vậy, suy nghĩ có thể nào cũng đơn thuần một chút được không, hử?" Minh Tư Thành không vui, nhíu mày kiếm.
Trong đầu cô nhóc này toàn nghĩ cái gì vậy chứ?
Minh Tư Thành lười nói những điều thừa thãi với cô nhóc này tiếp tục lôi kém túm cô vào trong nhà.
Cô gái trong phòng nhìn thấy Minh Tư Thành đã dắt cô gái nhỏ vừa lúc nãy trở về, thức thời đặt chiếc bánh mousse trên tay xuống.
"Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, cũng là chủ nhân của ngôi nhà này. Cô vẫn không định đi hay sao?" Minh Tư Thành bực bội hỏi.
Theo bản năng, cô gái liếc nhìn Nhiên Mộc Miên một cái, hiểu ý mỉm cười đáp lại một tiếng: "Được rồi, tôi hiểu rồi"
tiếp: "Cô gái nhỏ, có thể tặng bộ quần áo trên người cô cho tôi được không? Tôi cũng không thể nào có thể ra ngoài mà không mặc gì chứ, đúng không?"
"Hai cô đi theo tôi" Minh Tư Thành kéo tay Nhiên Mộc Miên, trực tiếp lên lầu.
Nhiên Mộc Miên bị bắt phải mặc quần áo của Minh Tư Thành, mà quần áo trên người cô lại bị cô gái kia mặc.
Cô gái kia cao hơn một mét bảy, còn Nhiên Mộc Miên cô chỉ cao có một mét sáu mươi lăm, cho nên váy liền thân của cô mặc lên người cô gái kia trông cực kỳ gợi cảm.
Vẻ mặt Nhiên Mộc Miên lại đau khổ.
Chiếc váy này là bản cao cấp được đặt mua từ tuần trước của tuần lễ thời trang đó.
Còn là mẹ cô đích thân chọn cho cô nữa!
Sau khi cô gái rời đi, Nhiên Mộc Miên bĩu môi tức giận nhìn Minh Tư Thành: "Anh để cô ta mặc đồ của anh rời đi là được rồi, tại sao lại cứ bắt phải mặc đồ của tôi hả?"
"Tôi không thích người phụ nữ khác mặc quần áo của tôi" Minh Tư Thành bình tĩnh trả lời, cũng ném chiếc áo phông trắng mà cô gái vừa nãy đã mặc vào thùng rác.
"Ồ! Chẳng lẽ anh để tôi mặc quần áo của anh về nhà hay sao?" Nhiên Mộc Miên bĩu môi nói.
Minh Tư Thành không khỏi mỉm cười đầy ẩn ý, xoay người lấy trong phòng ra một chiếc hộp hình chữ nhật, đưa cho Nhiên Mộc Miên.
"Cái này tặng cho cô. Cô cầm nó đến phòng để quần áo thay đi."
"Tại sao vừa rồi anh không lấy nó ra?"
“Tôi muốn xem cô mặc quần áo của tôi mua sẽ trông như thế nào” Minh Tư Thành cười toe toét.
Khuôn mặt Nhiên Mộc Miên nhất thời phụng phịu, liếc mắt coi thường nhìn Minh Tư Thành một cái.
Dù sao cô cũng không thích mặc quần áo con trai, cho nên chỉ có thể cầm hộp quà mà Minh Tư Thành đưa cho đi đến phòng để quần áo.
Sau khi thay quần áo mới, Nhiên Mộc Miên đứng ở trước gương thay đồ xoay một vòng.
Không thể không nói, Minh Tư Thành thật sự rất có mắt thẩm mỹ.
- -------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT