*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Mọi người mau xuống đây đi, tớ có đồ ăn ngon mời mọi người nè”

Nhiên Mộc Miên nói xong liền mở khóa của chiếc túi và đổ hết đồ ăn vặt ở trong đó ra.

Ba cô gái lần lượt ra khỏi giường, đứng quanh chiếc bàn lớn và họ đều ngẩn người nhìn cô bé bằng vẻ trân trối.

Đồ ăn vặt của Nhiên Mộc Miên bao gồm sô cô la, bánh pudding, kẹo, rau củ sấy khô, mứt, đồ ăn nhẹ, đồ ăn chín, đồ uống đóng hộp, vân vân. Tất cả đều là hàng nhập khẩu.

Một đống lớn đồ ăn vặt này cộng lại ít nhất gần ba chục triệu, vì hộp sô cô la đã trị giá tám cả chục triệu rồi.

Cố Thiên Ngân biết hàng vì rất thích số cô la nên cô biết giá cả của các thương hiệu số cô la lớn trên thế giới.

Đột nhiên Triệu Thanh Tâm nhìn Nhiên Mộc Miên đầy vẻ hoài nghi: “Mộc Miên, cậu đi học đại học mà còn đem theo đồ ăn vặt đến báo cáo à?”

Trong mấy cái va li của họ chỉ đựng quần áo và giày dép, những thứ còn lại được nhà trường phát cho.

Nhiên Mộc Miên không khỏi buồn bực hỏi: “Không được sao?”

“Mộc Miên, tớ ăn được chưa?” Lộ Minh Ái hỏi.

Nhiên Mộc Miên mỉm cười và nói: “Tất nhiên là được rồi, mọi người đừng khách sáo”

“Mộc Miên, ăn sô cô la xong, cậu có thể tặng cho tớ cái hộp được không?” Sau đó Cổ Thiên Ngân lại hỏi.

Nhiên Mộc Miên gật đầu đồng ý.

Cố Thiên Ngân không nói giá của hộp số cô la cho hai người bạn cùng phòng kia, nhưng khi đồ ăn vặt đã gần hết thì Triệu Thanh Tâm tranh thủ lúc Nhiên Mộc Miên đi đánh răng đã dùng điện thoại di động quét mã vạch trên túi đồ ăn vặt qua một lượt.

Triệu Thanh Tâm gần như hét lên khi quét đến mã vạch của hộp sô cô la.

Đúng là họ đã ăn hết hơn ba chục triệu chỉ trong một buổi tối.

Lộ Minh Ái thấy vậy thì vội vàng vét từng gói đồ ăn vặt đang ăn dở trên bàn lại và đóng gói cẩn thận rồi nói: “Thật ra, chúng ta có thể giữ lại và để dành từ từ ăn”

Sau khi Nhiên Mộc Miên đánh răng xong và đi ra khỏi phòng vệ sinh thì đồ ăn vặt trên bàn đã được đặt lại gọn gàng và rác rưởi cũng đã được dọn sạch sẽ.

“Mộc Miên à, chúng tớ đã ăn no rồi. Tổi mai, chúng tớ sẽ mời cậu đi hát karaoke, thế nào?” Triệu Thanh Tâm mỉm cười hỏi.

Cổ Thiên Ngân và Lộ Minh Ái lần lượt gật đầu.

Nhiên Mộc Miên cũng không nói gì mà chỉ gật đầu đồng ý.

Sau khi sinh viên mới đã hoàn thành thủ tục đăng ký thì họ có một tuần để thích nghi với môi trường mới. Trong tuần này, ngoài việc tập trung lớp và sinh hoạt thì mọi người có thể tự thu xếp thời gian còn lại. Một tuần nữa sẽ bắt đầu đợt huấn luyện quân sự.

Ngày hôm sau.

Nhiên Mộc Miên và Cổ Thiên Ngân, cũng như Lộ Minh Ái và Triệu Thanh Tâm đã cùng nhau đến trường để làm quen với môi trường trong khuôn viên của nhà trường.

Bốn người họ đều có ngoại hình rất đẹp, tỷ lệ quay đầu trên đường đến giảng đường gần như là một trăm phần trăm.

Tuy nhiên, không ai trong số các chàng trai dám tiến tới để bắt chuyện.

Trên đường đi, có mấy cô gái vừa ngắm nhìn bọn họ vừa nói nhỏ sau lưng bốn người bọn họ.

Triệu Thanh Tâm và Lộ Minh Ái liếc nhìn nhau, nhưng vì ngại ngùng khi bỏ Nhiên Mộc Miên và Cổ Thiên Ngân lại nên họ tiếp tục kiên trì đi cùng với họ.

Mãi đến sau bữa tối, bốn người họ mới hẹn nhau đi hát ở Karaoke bên ngoài trường học. Chưa đến mười phút sau khi vào phòng, micro trên tay vẫn còn chưa nóng thì bỗng nhiên của phòng bị đẩy ra và có tám cô gái bất chấp mà xông vào.

Sau khi Nhiên Mộc Miên và ba người bạn cùng phòng nhìn nhau, Triệu Thanh Tâm dẫn đầu nhóm với tư cách đại diện hỏi: “Các chị à, các chị đi nhầm phòng rồi hay là đang tìm chúng tôi có chuyện gì vậy?”

“Chẳng lẽ không ai nói cho mấy cô biết là phải cô lập Nhiên Mộc Miên sao?”

Người cầm đầu hếch cằm lên cao đến mức họ chỉ nhìn thấy lỗ mũi của cô ta.

Lập tức Triệu Thanh Tâm không dám hé răng.

Lộ Minh Ái cũng vội vàng kéo Triệu Thanh Tâm đang đứng trước người đàn chị cầm đầu về bên cạnh cô ta.

Cố Thiên Ngân thấy vậy cũng không dám hó hé gì, nhưng theo bản năng thì cô ta vẫn tránh sang một bên để cách xa Nhiên Mộc Miên một chút.

“Nếu các cô không làm được thì đừng trách chúng tôi không khách sáo” Người đàn chị cầm đầu búng tay nói.

Bảy cô gái ở phía sau, từng người một đi đến trước mặt bốn người họ một cách lạnh lùng tàn nhẫn.

Cố Thiên Ngân sợ đến mức ôm đầu, còn Triệu Thanh Tâm và Lộ Minh Ái trốn sau ghế số pha.

Bảy cô gái bước đến và kéo họ ra, khi một trong hai cô gái kia giơ tay định tát cho Cổ Thiên Ngân một cái tát thì Nhiên Mộc Miên nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô ta và đẩy cô ta ngã sõng soài.



Chưa đầy một phút, Nhiên Mộc Miên đã phủi tay. Còn bảy cô gái kia nằm trên mặt đất co ro vì đau đớn.

Người đàn chị cầm đầu thẹn quá hóa giận bèn lấy điện thoại di động ra gọi điện: “Ông xã à, anh đưa người đến phòng 202 tòa nhà karaoke của Cung giải trí Phi Hưởng bên ngoài trường học đi. Em bị con khốn Nhiên Mộc Miên ức hiếp đây này.”

Ở phía bên kia, trong ký túc xá nam của đại học Cung Huy.

Sau khi bạn cùng phòng của Minh Tư Thành là Trọng Quân Kiệt nhận được cuộc gọi cầu cứu từ bạn gái thì anh ta không thể tập trung vào việc chơi trò chơi nữa. Phản ứng đầu tiên của anh ta là nhìn qua Minh Tư Thành, người đàn anh đang ngồi trước bàn học và ghi nhớ từ vựng môn tiếng Anh.

- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play