“Sau này, anh sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa” Phó Quân Tiêu hứa.
Đồng Kỳ Anh cười ngọt ngào, đôi mắt dịu dàng như nước tỏa ra ánh sáng lung linh nhìn đôi mắt đen sâu của Phó Quận Tiêu.
Hai người đối mặt nhìn nhau một lúc.
Hai tay Đồng Kỳ Anh ôm lấy vai Phó Quân Tiêu, thân thể mềm mại chủ động áp vào trong lòng anh, nhắm mắt hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Không thể nghi ngờ gì nữa, cô đang chủ động...
Phó Quân Tiêu nở nụ cười, bàn tay to đỡ lấy sau gáy của Đồng Kỳ Anh, quấn quýt dây dưa hôn lại cô.
Khoảnh khắc tiếp theo, nước bắn tung tóe trong bồn tắm, những chai sữa tắm, dầu gội đầu, các loại đồ dùng trên mặt bàn rung chuyển.
Phòng tắm trở nên u ám và lộn xộn.
N năm sau...
Trong phòng họp lớn, các giám đốc điều hành cấp cao trong bộ âu phục đang mặt đỏ đến mang tại vì tranh chấp ý kiến trong kế hoạch thực hiện một dự án.
Quả thật là mỗi người một kiểu, mỗi người một ý kiến riêng.
Tại chỗ ngồi chính trên bàn hội nghị, Phó Quận Tiêu tại đầy vết chai, không thể nghe tiếp được nữa, chỉ có thể dùng một tay vỗ trán, tay kia cầm điện thoại di động đọc thông tin dưới bàn hội nghị.
“Bố, bố lại đây!” Người tình bé nhỏ. “Ừ, bố đây!”
Phó Quân Tiêu nhanh chóng trở về quá khứ.
“Bố, Minh Huy Khang đó đã cướp nhân vật của Lạc Vũ rồi, bổ nhanh giúp con lấy lại nhân vật cho Lạc Vũ đi!” Người tình bé nhỏ.
Phó Quân Tiêu đột nhiên không hiểu.
Minh Huy Khang là ai?
Lạc Vũ là ai?
Phó Quân Tiêu không nhịn được gõ gõ lên bàn hội nghị.
Phòng họp lập tức im lặng như tờ.
“Các người có thể giải thích cho tôi một chút, chuyện Minh Huy Khang cướp nhân vật Lạc Vũ là chuyện gì?” Phó Quân Tiêu nói.
Bốn vị giám đốc phụ trách lĩnh vực giải trí, điện ảnh, truyền hình lập tức chạy tới tự đề cử mình.
“Bộ phim khoa học viễn tưởng tên Liên Minh mà công ty dự định quay ban đầu có vai nam chính tên là Lạc Vũ, nhưng độ nổi tiếng của Lạc Vũ là chưa đủ, mới xuất đạo ngoài tuyến mười tám, còn Minh Huy Khang là một ngôi sao nổi tiếng, vì tương lai của bộ phim ở phòng vé, chúng tôi quyết định để Minh Huy Khang làm diễn viên chính” Một trong những giám đốc điều hành giải thích.
Một giám đốc điều hành khác phản bác lại: “Mặc dù Lạc Vũ mới ra mắt nhưng cậu ấy được đào tạo chuyên nghiệp, có kỹ năng diễn xuất vững chắc, ngoại hình không thua kém gì Minh Huy Khang. Tôi nghĩ chúng ta không chỉ tập trung vào bản thân bộ phim. Ngoài chất lượng kịch bản, chúng ta cũng nên chú ý đến kỹ năng diễn xuất của diễn viên, dùng sự hiệu quả của ngôi sao nổi tiếng không phải là lối phát triển lâu dài.”
“Tôi cũng cảm thấy Minh Huy Khang tốt hơn! Khi kịch bản tốt, độ nổi tiếng cũng là một loại lợi nhuận”
Trong số bốn giám đốc điều hành, ba người đã bỏ phiếu cho Minh Huy Khang, chỉ có một người vẫn ủng hộ Lạc Vũ một cách đáng thương.
Phó Quân Tiêu còn chưa mở miệng, "người tình bé nhỏ” của anh đã gửi một tin nhắn khác.
“Bố, bố! Lạc Vũ của con là tốt nhất! Nếu bố không giúp Lạc Vũ nhà mình đánh bại Minh Huy Khang, hồ sơ thi vào đại học của con sẽ không được điền vào đại học Cung Huy nữa, sau đó con sẽ sang Mỹ du học. Càng xa bố mẹ càng tốt! Người tình bé nhỏ”
Sau khi đọc tin nhắn này, Phó Quân Tiêu lạnh lùng nói với các giám đốc điều hành cấp cao trong phòng: “Vậy thì quyết định Lạc Vũ đi!”
Những người trong phòng không kịp phản ứng.
Đột ngột vậy sao?
Chẳng lẽ Lạc Vũ có quan hệ với ông chủ của bọn họ sao?
Chuyện Phó Quân Tiêu đã quyết định không ai dám phản đối.
Sau cuộc họp, Phó Quân Tiêu ra lệnh cho Trịnh Minh Hâm đang ở bên cạnh ông: “Cử người tìm hiểu xem Lạc Vũ là người như thế nào, tất cả các chi tiết về Lạc Vũ, còn nữa, hỏi thăm một chút xem có phải cô chủ đang để ý chàng trai nào không?”
“Vâng” Trịnh Minh Hâm gật đầu.
Sau một ngày bận rộn trở về nhà riêng, Phó Quân Tiêu thấy người tình bé nhỏ của mình chưa về nhà nên hỏi Đồng Kỳ Anh đang cùng thím Lưu chuẩn bị bữa tối trong bếp.
“Mộc Miên đi đâu chơi rồi sao?” Phó Quân Tiêu hỏi.
Đồng Kỳ Anh múc một thìa canh cho vào bát để nếm thử, bà cười đáp: “Mỗi lần Mộc Miên ra ngoài, anh đều cử mười vệ sĩ bảo vệ con bé. Anh còn sợ con bé bị lạc sao, yên tâm đi! Tối nay là có bữa tiệc liên hoan tốt nghiệp trung học của bọn trẻ. Sau bữa tối, sẽ có các hoạt động cùng lớp. Có lẽ sẽ chơi cả đêm, có khả năng sáng mai Mộc Miên mới về”.
“Ông chủ, tôi cảm thấy, cô chủ nhỏ là cục cưng của ông, còn cậu chủ nhỏ cứ như nhặt được vậy” Thím Lưu không nhịn được, nói đùa.
Đồng Kỳ Anh sinh liên tiếp một con trai và một con gái cho Phó Quân Tiêu, con trai thì bị Phó Quân Tiêu gửi đến quân đội để phục vụ như một quân nhân, còn con gái thì được anh giữ bên mình.
Vào ngày hôm đó, lãnh đạo nhà trường nói rằng Mộc Miên đã đạt điểm xuất sắc và được nhận vào học sớm bởi Đại học HF của Hoa Kỳ, kết quả là Phó Quận Tiêu đã từ chối không cho đi.
Theo quan điểm của Phó Quân Tiêu, con gái anh không cần phải trở thành người quá nổi bật trong xã hội, cũng không cần trở thành một công cụ kiếm tiền, cũng không cần phải có tài năng hơn người, chỉ cần khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc, có một cuộc sống vui vẻ là được rồi.
Nhưng ngược lại, đối với con trai mình, yêu cầu của Phó Quân Tiêu lại khắt khe hơn.
Đối với quan niệm nuôi dạy con cái, Đồng Kỳ Anh duy trì trạng thái trung lập.
Khi nào Phó Quân Tiêu làm quá, bà mới đứng ra, những lúc khác, bà cơ bản sẽ không cần thiệp.
- -------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT