Nhiên Hoàng Minh bị Hạ Huyền Thy ép đến không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể kê thuốc ngủ cho Bùi Hải Đăng, để chắc chắn rằng anh ta sẽ ngủ đến sáng mai mà không bị bộc lộ cái gọi là "nhân cách thứ hai" ra ngoài.
Thật ra, anh ta đã từng hỏi bố mình tại sao lại muốn nghiên cứu loại thuốc biến đổi gen này.
Thật đáng tiếc, bố anh ta chỉ trả lời ngắn gọn: "Đừng bận tâm đến chuyện của người khác.
Cảm giác bị bố ruột xem như hoàn toàn không liên quan gì đến ông ấy thật không dễ chịu chút nào. Phó Quân Tiêu thấy Nhiên Hoàng Minh thở dài, bộ dạng cau mày khổ sở, sau đó lại hỏi: "Hai người cãi nhau sao?"
"Không có, chỉ là." Nhiên Hoàng Minh muốn nói gì đó nhưng rồi dừng lại, một lúc sau anh ta mới xúc động nói: "Tớ cảm thấy bố tớ, ông ấy rất đề phòng tớ”.
"Từ nhỏ cậu đã không nghe lời ông ấy, chuyện gì cũng có ý kiến riêng của mình, huống hồ cậu lại đứng về phía của tớ, bố cậu không đề phòng cậu mới là lạ" Phó Quân Tiêu bình tĩnh nói.
Nhiên Hoàng Minh nghĩ không ra, buồn bực hỏi ngược lại: "Vậy cậu nói xem, năm đó bố tớ với bố cậu vốn là anh em chí cốt với nhau, tại sao mối quan hệ này bỗng nhiên lại trở nên bế tắc như thế? Hơn nữa còn đứng về đội của cục trưởng Hạ!"
"Những thứ này, cậu nên hỏi những người có liên quan, chẳng hạn như bố cậu" Phó Quân Tiêu thờ ơ trả lời.
Nhiên Hoàng Minh cảm thấy Phó Quận Tiêu không có tâm trạng trò chuyện về chủ đề bố mẹ, nên anh ta đành phải tiếp tục nói: "Được rồi, tớ sẽ không phiền cậu làm việc. Đúng rồi, chỗ ở của Đồng Kỳ Anh, tớ đã cho người thay phiên nhau theo dõi chặt chẽ suốt hai mươi tư tiếng, nếu có vấn đề gì xảy ra, họ sẽ thông báo cho chúng ta ngay lập tức"
"Cậu tắt định vị đi!"
Phó Quân Tiêu thản nhiên đáp lại.
"Tại sao?" Nhiên Hoàng Minh không thể tưởng tượng nổi anh lại nói như thế. Mặc dù, phương pháp cấy thiết bị định vị giám sát này là ý tưởng của anh ta, nhưng tất cả cũng vì muốn tốt cho Phó Quân Tiêu.
"Bởi vì, cô ấy không thích thế" Phó Quân Tiêu chậm rãi trả lời, sau đó, anh buông chiếc bút trong tay xuống, buồn bực nói: "Tới luôn cảm thấy, trước đây có người đã thôi miên Kỳ Anh, sau đó còn đưa ra một số mệnh lệnh vào trong tiềm thức cô ấy.”
"Tại sao bỗng nhiên cậu nghĩ như thế?"
Phó Quân Tiêu từ bàn làm việc đứng lên, xoay người trèo lên cầu thang của giá sách, từ tầng trên cùng của giá sách anh rút ra một quyển sách dày, nghiêng người ném về phía Nhiên Hoàng Minh.
Nhiên Hoàng Minh nhanh nhẹn tiếp nhận lấy quyển sách này, sau khi nhìn thấy bìa sách, anh ta nhanh chóng nhận ra: "Thuật thôi miên tiềm thức?"
"Cậu là người chuyên nghiệp, cậu hiểu hơn tớ. Chỉ là tớ vô tình nhìn thấy cuốn sách này nên mới nghĩ đến chuyện đó" Phó Quân Tiêu vừa nói, vừa từ trên giá sách bước xuống.
Trong cuốn sách này mô tả việc các nhà thôi miên có thể thôi miên tiềm thức một người chỉ thông qua một số vật dụng nhất định.
Ví dụ, nếu nhà thôi miên đưa ra một số mệnh lệnh cho người bị thôi miên, người bị thôi miên thường sẽ không khác gì những người bình thường, chỉ đến khi người bị thôi miên nhìn thấy một vật gì đó đã định sẵn, trong tiềm thức mới bắt đầu thực hiện mệnh lệnh của nhà thôi miên." .
ngôn tình hàiCầm cuốn sách trên tay, Nhiên Hoàng Minh lật đến mục lục sách trước tiên, sau khi tìm thấy tình huống tương tự như Đồng Kỳ Anh, anh ta nghiêm túc đọc, sau đó đột nhiên kinh ngạc: "Chẳng lẽ khi Đồng Kỳ Anh cùng lúc nhìn thấy cậu và dụng cụ dùng để giết người, trong tiềm thức cô ấy sẽ bị thôi miên thực hiện mệnh lệnh là giết cậu?"
"Tớ nghĩ, rất có thể, nhưng mà." Phó Quân Tiêu khẽ nhíu mày nói: "Xem ra Kỳ Anh không thể ra tay với tớ".
"Nếu cô ấy không thể ra tay với cậu, chứng tỏ con người thật của cô ấy vẫn còn ở đó." Nhiên Hoàng Minh đóng cuốn sách trong tay lại, liếc nhìn Phó Quân Tiêu rồi nói tiếp: "Tớ nghĩ cô ấy thật sự rất yêu cậu."
Sau khi nghe những lời nói này của Nhiên Hoàng Minh, cả thể xác và tinh thần của Phó Quân Tiêu khẽ giật mình.
Nhiên Hoàng Minh tiếp tục nói: "Từ lúc tớ biết Đồng Kỳ Anh đến bây giờ, tớ thấy cách cô ấy đối xử với cậu khác với cách cô ấy đối xử với Phó Quân Bác. Lúc ở bên cạnh Phó Quân Bác, đối với cô ấy mà nói, ngoài lòng biết ơn thì chỉ là sự thông cảm mù quáng thôi. Suy cho cùng thì hai bạn đã từng đồng hành với nhau. Bởi vì thân thể Phó Quân Bác đáng thương cho nên Đồng Kỳ Anh mới cảm thấy số phận cậu ta giống cô ấy. Sau này, khi cô ấy đến bên cạnh cậu. Ban đầu tớ còn nghĩ cô ấy có vẻ như không thật sự quan tâm đến cậu. Cho đến khi cô ấy lựa chọn tự tử để bảo vệ an toàn cho cậu, lúc này tớ mới biết rằng người cô ấy thật sự yêu
phải là Phó Quân Tiêu cậu chứ không phải Phó Quân Bác. Mà bây giờ, cậu lại nói cô ấy không thể ra tay làm tổn thương đến cậu, chắc chắn đó chính là lý do. Trong thế giới nội tâm của cô ấy, có hai tiềm thức đang chiến đấu. Một tiềm thức đang bảo vệ cậu, một tiềm thức đang thực hiện mệnh lệnh giết chết cậu. Điều đáng mừng là, tiềm thức bảo vệ cậu đã chiến thắng."
“Trước nay cậu vẫn luôn không thích Kỳ Anh, nhưng chắc chắn người ngoài cuộc như cậu có thể nhìn thấu được” Phó Quân Tiêu cười trong vui mừng.
Phó Quân Tiêu và người “anh em” tốt của mình trò chuyện trong vui vẻ, trước đây, bọn họ đã từng vì chuyện của Kỳ Anh mà cãi nhau không ít.
Nhiên Hoàng Minh khẽ nhún vai, dang hai tay ra bất lực trả lời: "Ai bảo cậu có chết cũng từ chối Lạc Minh Ánh?"
“Khi nào cậu rảnh, hãy thuyết phục cô ấy đừng lãng phí thời gian của mình nữa” Phó Quân Tiêu nói, không nhịn được thở dài một tiếng: “Kỳ Anh đã làm tớ hao tâm tổn trí đủ rồi, tớ không còn tâm tư để quan tâm đến người phụ nữ khác nữa”
- -------------------