Đồng Kỳ Anh lập tức nhìn về phía thím Lưu, cười nói: "Ồ! Tôi biết rồi, theo như lời mẹ chồng tôi nói thì thím chính là thím Lưu đang trông coi nhà riêng ở thành phố Thuận Canh cho anh cả rồi!"
“Đúng là tôi" Thím Lưu ngơ ngác trả lời.
Đồng Kỳ Anh hào phóng chào hỏi thím Lưu: "Xin chào thím Lưu, tôi tên là Đồng Kỳ Anh."
Sau khi chào hỏi thím Lưu, cô lại đặt tầm mắt vào Lạc Minh Ánh.
Lạc Minh Ánh nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng khá bình tĩnh tự giới thiệu: "Xin chào cô Đồng, tên tội là Lạc Minh Ánh. Tôi là thư ký “bên cạnh” của tổng giám đốc Phó"
"Thư ký bên cạnh?” Đồng Kỳ Anh không hiểu ý nghĩa của mấy chữ này.
Huống chi, Lạc Minh Ánh còn cố tình nhấn mạnh hai chữ “bên cạnh”...
“Có nghĩa là, dù là trong công việc hay trong cuộc sống, thư ký đều phải ở bên cạnh tổng giám đốc Phó để chăm sóc cho anh ấy” Lạc Minh Ánh giải thích.
Đồng Kỳ Anh có cái hiểu cái không, cũng không định tìm hiểu thêm, vì vậy quan tâm đến chuyện của Phó Quân Tiêu: "Anh cả ngủ ở phòng nào?"
Chính là phòng này” Lạc Minh Ánh nhẹ nhàng đáp lại.
"Anh ấy ngủ rồi à?” Đồng Kỳ Anh hỏi.
Lạc Minh Ánh bình tĩnh trả lời: "Đã ngủ rồi."
Hai người phụ nữ này rõ ràng là "tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt."
Thím Lưu tìm một cái cớ rồi bỏ đi trước.
Bên ngoài phòng của Phó Quân Tiêu, chỉ còn lại Đồng Kỳ Anh và Lạc Minh Ánh.
Nhìn thấy Lạc Minh Ánh chậm chạp không rời đi, Đồng Kỳ Anh không khỏi hỏi lại: "Chẳng lẽ công việc của cô còn phải ngủ cùng nữa?"
"Cô Đồng, làm ơn giữ miệng sạch sẽ!” Lạc Minh Anh hơi nhíu mày quát lớn.
Đồng Kỳ Anh đưa tay lên, che miệng hà hơi. Sau khi ngửi ngửi, cô lại ngước mắt lên nhìn Lạc Minh Ánh, ngờ vực khó hiểu mà nói: "Tôi đâu có hôi miệng!"
"Cô.." Nhất thời, Lạc Minh Ánh bị lời nói của Đồng Kỳ Anh chọc giận.
Người phụ nữ này bị mất trí nhớ,cũng mất đi chỉ số thông minh luôn hả?
"Muộn như vậy rồi, cô không phải về nhà à?" Đồng Kỳ Anh lại hỏi.
Lạc Minh Ánh trả lời không chút ngượng ngùng: "Đây cũng là nhà của tôi"
"Vậy cô đi nghỉ ngơi sớm đi! Có tôi ở đây chăm sóc anh cả rồi." Đồng Kỳ Anh mỉm cười: "Tối nay tôi cho cô nghỉ!"
"Cô cho tôi nghỉ?” Lạc Minh Ánh trợn trắng mắt nhìn Đồng Kỳ Anh, không khỏi khịt mũi khinh bỉ.
Đồng Kỳ Anh ôn tồn hỏi lại: "Tôi là vợ của sếp cô, tôi không có tư cách cho cô nghĩ sao?"
Nghe cô nói như vậy, Lạc Minh Ánh nhất thời không tìm ra được gì để đối phó với người phụ nữ này, vì vậy cô ta chỉ có thể phủi tay rời đi nghỉ ngơi trong phòng dành cho khách.
Đồng Kỳ Anh nghiêng người nhìn theo bóng lưng Lạc Minh Ánh xoay người rời đi, cảm thấy hành vi của nữ thư ký này thật sự rất kỳ quái.
Vốn dĩ tối nay cô đang ở trong trang viên của nhà họ Phó ở thành phố Hải Thành, bà Lãnh đột nhiên yêu cầu tài xế đưa cô đến nhà riêng ở thành phố Thuận Canh để đợi Phó Quân Tiêu. Ngay cả chìa khóa của nhà riêng, bà Lãnh cũng giao cho cô.
Vì vậy, đây là lý do tại sao cô đột nhiên xuất hiện ở đây tối nay.
Quay lưng bước vào phòng, Đồng Kỳ Anh đi đến bên giường của Phó Quân Tiêu, thấy anh vẫn còn mặc áo khoác, nên cô nghiêng người giúp anh cởi ra.
Cô nhẹ nhàng cởi áo khoác của anh, đang khi định cởi quần anh ra, tay cô vô tình chạm vào một khẩu súng lục bạc treo trên quần anh.
"Đừng quên nhiệm vụ của cô!"
Giọng nói khàn khàn như một con quỷ lại vang lên trong tâm trí cô.
Hai tay Đồng Kỳ Anh run lên, khẩu súng lục bạc trên người Phó Quân Tiếu rơi vào tay cô.
Hai tay cầm báng súng, cô chĩa họng súng về phía Phó Quân Tiêu đang nhắm nghiền mắt nằm trên giường.
Ánh đèn mờ ảo phủ lên những đường nét điển trai của người đàn ông này, đẹp như một vị vua tương lai đang ngủ say trong chuyện cổ tích.
"Không được!"
Vào lúc này, một âm thanh ngăn cản của một người phụ nữ khác vang lên trong đầu.
Nhiệm vụ của cô là gì?
Nhiệm vụ của cô chính là tìm cơ hội giết Phó Quân Tiêu.
Đồng Kỳ Anh không biết là ai đã ra lệnh cho cô, chỉ biết rằng mệnh lệnh đó đang hoạt động trong tiềm thức của cô, và tiềm thức này đang vô tình chi phối cơ thể cô.
"Không được! Không được giết anh ấy!"
Trong đầu, âm thanh ngăn cản của người phụ nữ van xin một cách cuồng loạn.
Thực ra, trải qua khoảng thời gian hòa hợp này, anh đối xử tốt với cô đến mức không còn gì để nói.
Nếu cô giết anh, chắc trên đời này sẽ không còn ai coi cô là người, đối xử với cô tốt như vậy nữa đâu?
Đồng Kỳ Anh hít sâu một hơi, từ từ hạ súng lục xuống, sau đó nhón chân cắm lại khẩu súng lục vào bao da trên quần.
Đúng lúc này...
"Kỳ Anh." Ngay lập tức, một tiếng thì thầm như quyến luyển như đau lòng được thốt ra từ đôi môi mỏng của người đàn ông.
Đồng Kỳ Anh giật mình cả kinh,
Phó Quân Tiêu đột nhiên giơ hai tay lên, vòng tay qua eo cô, đè cô xuống dưới thân mình.
Đồng Kỳ Anh bị động tác lật người bất thình lình của anh làm cho hoảng sợ mất hồn. .
Truyện Tiên HiệpĐôi mắt ngấn nước trong veo của cô hoảng hốt nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt.
Đôi con người vốn đang nhắm chặt say ngủ của anh lại đột nhiên mở ra trong khoảnh khắc.
Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy nhịp tim của mình lúc này đã lệch đi vài nhịp, không dám thở mạnh mà nhìn chằm chằm vào đội mắt đen sâu thẳm của Phó Quân Tiêu.
- -------------------