Trước đây, sinh nhật anh năm nào cũng là một bữa đại tiệc đầy ắp khách mời.

Nhưng đây là lần đầu tiên anh trải qua một bữa tiệc sinh nhật mười phần đáng yêu như vậy.

Mặc dù, thoạt nhìn những vật này rất ngây thơ, thế nhưng làm sao cô lại cho rằng anh ghét bỏ chứ?



Đồng Kỳ Anh bị Phó Quân Tiêu hôn đến hai chân nhũn ra, nếu không phải cánh tay của anh ôm chặt eo cô, chỉ sợ cơ thể của cô đã sớm trượt trên mặt đất.

"Anh cả, ưm." Hơi thở của cô hỗn loạn, thừa dịp anh để cho mình hít thở, không tự chủ được thở gấp: "Đừng hôn! Ưm."

Làm sao anh vẫn chưa hôn đủ vậy?

Anh còn muốn tiếp tục cuộc hôn cô.



Cánh môi vừa mới tách ra lại bị anh hôn lên một lần nữa, giống như hôn đến nghiện.

"Anh cả, hôm nay là sinh nhật của anh, mau đến cầu nguyện thổi nến đi!" Cơ thể của Đồng Kỳ Anh nghiêng về phía sau, né tránh nụ hôn của anh.

Phó Quân Tiêu nghe cô nói vậy thì hơi buông ra, cười đầy ẩn ý: "Được! Hôm nay, cái gì anh cũng nghe theo em!"

"Thật sao?" Đồng Kỳ Anh cảm thấy nghi ngờ, thật vất vả mới tạm thời rời xa nụ hôn nóng bỏng của anh, lòng bàn tay mềm nhũn của cô nhẹ nhàng đặt trên lồng ngực anh, phòng ngừa anh đột nhiên cúi xuống.

"Em không tin?" Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của cô, suýt nữa thì bật cười, sau đó nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên ngực mình, dịu dàng nói: "Em có thể thử một chút, anh sẽ phục tùng mệnh lệnh trăm phần trăm"

"Vậy anh cả phải cầu nguyện, thổi nến, sau đó đi cắt bánh ga tô!" Vẻ mặt của Đồng Kỳ Anh lập tức hớn hở, ngọt ngào nói.

Trong lòng Phó Quân Tiêu cười thầm.

Anh thật sự thua cô rồi!

"Được!" Phó Quân Tiêu buông cô ra, nắm tay cô cùng nhau đi đến trước bàn ăn, hỏi tiếp: "Tiếp theo anh nên làm thế nào?"

"Đội mũ sinh nhật lên!" Đồng Kỳ Anh cầm chiếc vương miện sinh nhật bằng vàng trên bàn ăn lên, nhón chân đặt lên đỉnh đầu Phó Quân Tiêu, bản thân không nhịn được nở nụ cười.

Giống như...

Thật...



Rất ngây thơ!

Ha ha...

Nhưng mà, rất thú vị!

Tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị, hôm nay lại thật sự bị Đồng Kỳ Anh cô chơi cho hỏng.

"Anh cả anh cả, chúng ta chụp ảnh đi!" Ngay sau đó Đồng Kỳ Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, điều chỉnh chức năng tự chụp, sau đó chăm chú tựa lên người Phó Quân Tiêu, một tay nâng cao điện thoại, một tay tạo dáng.

Ngay khi cô bấm nút chụp, Phó Quân Tiêu hơi cúi người, nghiêng đầu, lưu loát hôn lên khuôn mặt của cô.

Đồng Kỳ Anh bị nụ hôn của anh làm cho sững sờ, thời điểm cô nghiêng đầu nhìn Phó Quân Tiêu, chỉ thấy mày kiếm của anh chớp chớp, khuôn mặt đẹp trai hiện lên ý cười, tràn đầy yêu thích và cưng chiều đối với cô.

"Anh muốn nghe Kỳ Anh hát sinh nhật cho anh" Phó Quân Tiêu đi vòng ra sau lưng Đồng Kỳ Anh, ôm lấy vòng eo của cô, nghiêng người, mọi dán bên tai cô, nhẹ giọng lẩm bẩm, giọng nói dễ nghe đến mức có thể làm lỗ tại mang thai.

 

Hãy truy cập website Tamlinh247.com để đọc nhanh nhất nhé các tình yêu. Đừng đọc ở mấy cái web ăn cắp này

"Có muốn biết anh vừa mới ước gì không?" Anh vừa cầm tay cô cắt bánh ga tô vừa hỏi.

Đồng Kỳ Anh hơi nghiêng người, bên dưới lại vô tình cọ xát khiến thái dương của Phó Quân Tiêu toát mồ hôi.

Cô quay đầu lại, khuôn mặt xinh xắn, nét mặt tươi cười như hoa, đôi mắt tò mò nhìn Phó Quận Tiêu, hỏi lại: "Là cái gì?"

Nói xong, đột nhiên cô cảm thấy anh cầm lấy bàn tay của cô siết chặt lại, trên khuôn mặt đẹp trai mơ hồ hiện lên vẻ khó đoán, giống như đang cực lực khắc chế một loại tình cảm dị dạng nào đó.

"Anh cả, anh... làm sao thế?" Đồng Kỳ Anh giật mình, không hiểu cho lắm nhưng vẫn quan tâm hỏi: "Có phải không thoải mái chỗ nào không?"

"Anh không sao." Phó Quân Tiêu giả bộ không có việc gì, nhưng anh vẫn nghe thấy giọng nói của mình đã khàn đến cực điểm.

Đồng Kỳ Anh vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ: "Anh nóng lắm à? Hay là em bật điều hòa trung tâm nhé?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play