*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô không biết mình đã khóc bao lâu, đột nhiên, cơ thể cô bị nhấc bổng lên, Đồng Kỳ Anh chỉ có cảm giác mình rơi vào trong một vòng tay ấm áp.
Lúc cô nhận ra là Phó Quân Tiêu đang ôm mình thì không kiềm được mà càng khóc nức nở hơn.
Đồng Kỳ Anh khóc đến nước mắt giàn giụa, hai chân cô giằng co, muốn đẩy Phó Quân Tiêu ra.
| Đôi tay nhỏ nhắn của cô không ngừng đầm lên lồng ngực săn chắc của anh, cô không kiềm chế được, khóc òa lên: “Anh buông em ra! Em không cần anh! Anh tránh ra! Em không cần anh! Em không cần anh!”.
“Cục cưng, đừng dỗi nữa” Phó Quận Tiêu dịu dàng dỗ dành cô, dù bị cô đâm mạnh lên ngực hết đấm này đến đấm khác nhưng anh vẫn không hề chau mày đến một lần.
Mãi cho đến khi anh bế cô vào lại trong xe thì cô vẫn cứ giằng co không chịu thôi, vừa khóc vừa hét lên: “Anh buông em ra! Em không cần anh! Không cần anh! Không cần anh! Anh đi đi!” Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
Tiểu Ái ham vui nhảy ra khỏi vòng tay của Đồng Kỳ Anh, leo lên trên ghế phụ.
Ngay sau đó, cô bị Phó Quân Tiêu đẩy ngã lên ghế sau xe rồi anh lập tức nghiêng người, đè lên người cô. Một nụ hôn bất ngờ ập đến, lúc dịu dàng lúc xót xa, không ngừng lướt trên môi cô.
“Ứ..” Đồng Kỳ Anh không chịu nỗi cách hôn cuồng nhiệt độ của anh, cô giằng co muốn đẩy anh ra nhưng hai tay cô đã bị anh giữ chặt trên đỉnh đầu. Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
Vị mặn của nước mắt tràn lên nụ vị giác, môi khẽ rời ra, hai cặp mắt sáng ngời nhìn vào nhau. “Kỳ Anh..”.
Anh chống người lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh đang đẫm nước mắt của cô. Vì tiếng gọi của anh mà nước mắt cô trào ra như nước lũ, những giọt nước mắt trong suốt lăn dài xuống gò má khiến anh vô cùng đau lòng.
Phó Quân Tiêu chầm chậm buông hai cổ tay Đồng Kỳ Anh ra, cực kỳ kiên nhẫn, muốn giải thích: “Cô ấy tên Hạ Huyền Tịch, là em gái họ của Hạ Tỉnh Lung, đồng thời cũng là cháu gái của lãnh đạo của anh”.
Anh không nói thì còn ổn, anh vừa mới nói thì nước mắt Đồng Kỳ Anh lại trào ra ngoài, những giọt nước mắt trong suốt rơi lên tay anh khiến trái tim anh không thể không run lên.
Đồng Kỳ Anh vừa thút thít vừa tiếp tục đấm lên ngực anh. Cuối cùng cô đánh mệt rồi, cũng khóc mệt rồi, hai tay cô nắm lấy vạt áo trước của anh, nghẹn ngào nói với giọng khàn đặc: “Em không lợi dụng anh để báo thù Quân Bác”
“Anh biết” Phó Quân Tiêu nhìn thấy người phụ nữ bên dưới đã ngoan ngoãn thì khẽ nhích chân mày, khóe miệng không kiềm chế được mà nhếch nhẹ lên.
Anh đưa một tay đỡ khuôn mặt cô lên rồi lại cúi người xuống, dịu dàng hôn khô vết nước mắt. bên đuôi mắt của cô.
Thật ra hôm qua anh bán tín bán nghi, thậm chí còn cùng cô diễn kịch trước mặt Quân Bác. Lúc đó, anh từng do dự, cũng từng thấy mơ hồ, anh vừa lái xe vừa một mình suy nghĩ rất lâu.
Gần đây lần nào cô cũng chủ động giải thích với anh, nhưng lần này đột nhiên anh không cần cô phải giải thích nữa.
Vì anh đã bàng hoàng nhận ra.
Có lẽ, chỉ là cô muốn chọc cho Quân Bác giận mà bỏ đi, để chặn đứng ý định của Quân Bác với cô, cũng là để tránh Quận Bác đố kỵ với anh nên mới nói những lời cay nghiệt đó với Quân Bác.
Đột nhiên anh thoáng có cảm giác ấm áp trong lòng, trái tim đang bồn chồn thổn thức của anh đã có được đáp án chắc chắn chỉ với câu nói thân thiết đó của cô.
“Ngoan, nhắm mắt lại” Phó Quân Tiêu đưa tay còn lại của mình vào trong túi áo vest. “Ế?” Đồng Kỳ Anh không hiểu, chớp mắt, nhưng sau đó cô vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Cô có thể thấp thoáng cảm nhận được anh đang vén mái tóc xoăn dài của cô lên, cổ cô thoảng có cảm giác lạnh, lúc cô mở mắt ra thì thấy anh đang nâng sợi dây chuyền bạch kim có mặt là một con thiên nga trên tay.
Mắt thiên nga làm bằng kim cương đen, trên cánh cũng được điểm xuyết bằng những mẩu vụn kim cương trắng, kỹ thuật chế tác vô cùng tinh tế, lấp lánh nổi bật, nhất thời khiến cô không sao rời mắt.
“Thích không?” Hơi ấm của anh chà lên mặt cô, anh dịu dàng nói: “Anh cố tình đặt làm cho em."
“Thích anh cả, cảm ơn” Lúc này cô như muốn tan chảy ra, trong lòng có cảm giác ngọt ngào như được rót mật.
Đồng Kỳ Anh cố ý nổi ba chữ phía trước lại với nhau để nói, lúc cô ngẩng đầu lên thì hôn nhẹ thật nhanh lên đôi môi mỏng của Phó Quân Tiêu.
Nhưng lúc cô sắp lại người lại thì anh đã giữ lấy sau gáy cô và giữ nụ hôn hiếm có của cô ở lại lâu hơn.
Đồng Kỳ Anh trợn tròn mắt, nhìn người đàn ông đang đè cô xuống ghế sau xe, hôn thắm thiết trở lại, mũi cô toàn là mùi của anh, tim cô như được vứt lên tận trên mây, càng lúc càng đập nhanh hơn.
Dù cách nhau một lớp áo nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cơ thể anh đang nóng lên.
Cô hoàn toàn không ngờ được, nụ hôn nhẹ chủ động đó của cô lại khiến cho không khí xung quanh lan tỏa đầy mùi hoocmon.
Nụ hôn của anh kết thúc lúc nào không hay, ánh sáng đủ màu bên ngoài cửa xe phản chiếu lên môi hai người họ.
- -------------------