Chương 42: Nụ hôn bá đạo của một người đàn ông
“Vậy cô làm đi!” Tôn Lệ Á nghiêng đầu.
Nặc Kỳ Anh hơi cúi người, rôi cầm dữ liệu rời khỏi phòng làm việc của Tôn Lệ Á.
Trong gian buông nhỏ cạnh cửa sổ, Nặc Kỳ Anh lặng lẽ ngồi vào bàn làm việc, cẩn thận lật xem thông tin Tôn Lệ Á vừa đưa cho cô.
Văn phòng chủ tịch tương đối lớn, hơn nữa còn phải là khu phức hợp, cơ sở vật chất phải đây đủ, phong cách không được hoài cổ, càng hiện đại càng tốt.
Sau khi xem hết một lần, Nặc Kỳ Anh mới phát hiện, yêu cầu mà đối phương đưa ra tổng cộng có mười trang!
“Ài..” Nặc Kỳ Anh phải thở dài ngao ngán, có vẻ như phó phòng Tôn đã đưa cho cô một đơn hàng khá hóc búa.
Lúc đầu khi ở văn phòng phó phòng Tôn, cô không coi kỹ lắm, bây giờ xem lại, cảm thấy bản thân đúng là đang tự đào hố nhảy xuống mà.
Chủ tịch tương lai của tập đoàn Phó thị, yêu cầu cũng thật lãm!
Nặc Kỳ Anh vắt óc nghiên cứu tài liệu trong ba ngày trước khi nộp giấy xin phép nghỉ cho Tôn Lệ Á, rồi mang theo các dụng cụ vẽ tranh đến tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Phó thị.
Tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Phó thị cách tòa nhà công ty Địa Trí không xa, nhưng nó hoành tráng hơn công ty Địa Trí nhiều, hơn nữa còn nằm ở trung tâm thành phố, có một ga ra ba tâng dưới lòng đất, quảng trường rộng lớn, và một trung tâm mua sảm trên khối đế năm tầng.
Sau khi Nặc Kỳ Anh đăng ký với bảo vệ ở sảnh tâng một và xuất trình giấy công tác tạm thời, cô mới được vào trụ sở của tập đoàn Phó thị.
Có ba thang máy đi lên xếp cạnh nhau, thang máy VỊP được đánh dấu trên khung cửa ngoài cùng bên trái.
Nặc Kỳ Anh rất hiểu chuyện, cô đi vào thang máy dành cho nhân viên ở ngoài cùng bên phải.
Văn phòng của tân chủ tịch ở tâng cao nhất của tòa nhà, địa chỉ cụ thể đã được ghi rõ trong thông tin.
Nặc Kỳ Anh nhanh chóng tìm được vị trí văn phòng tân chủ tịch, ở đó không có cửa kính, vừa bước vào thì phát hiện đó chỉ là một căn phòng dạng thô mà thôi.
Tuy nhiên, từ phía đông quay mặt về bên trái có một cánh cửa sổ sát đất đã hấp dẫn ánh mắt của cô.
Thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng từ bên ngoài thì không nhìn thấy bên trong được. Phía ngoài là sân thượng, bên cạnh lan can còn đặt những chậu cây cảnh xanh tươi.
Còn phía đông quay mặt vê bên phải thì là một ban công hoàn toàn bằng kính.
Nơi này rất tốt, tuy ở trên tâng cao nhất nhưng bất kể là chiếu sáng hay thông gió, cách bố trí cửa sổ và cửa ra vào đều rất phù hợp với phong thủy.
Thấy vậy, Nặc Kỳ Anh bỏ ba lô xuống, lấy bút, giấy và thước kẻ, đo đạc và bắt đầu lên ý tưởng thiết kế cẩn thận cho căn phòng trống này.
Bà ngoại từng hy vọng sau này lớn lên cô sẽ theo học y và trở thành một bác sĩ nổi tiếng. Thế nhưng cô đã khiến bà ngoại và mẹ cô thất vọng, bởi vì bố cô, cô bỏ khóa học lại không có thời gian ôn tập, cho nên, không thể thi vào trường y mà bà ngoại cô thích, càng không thi đậu trường y mà mẹ cô mong muốn.
Cô học thiết kế nội thất hoàn toàn là vì cô có hứng thú trong lĩnh vực này.
Nặc Kỳ Anh rất muốn tiếp tục học liên thông lên đại học, nhưng mẹ cô không đồng ý, bởi vì, cho dù trong nhà có tiết kiệm được một chút, mẹ cô cũng sẽ không lấy ra dùng hết trên người của cô.
Ngay cả khi cô còn học trung học, cũng đều là bố cô cầu xin mẹ cô.
Đúng, nếu không có bố, cô thậm chí còn không được học trung học.
Mỗi lần nghĩ đến điều này, Nặc Kỳ Anh đều cảm thấy đặc biệt khó chịu, mũi cô cảm thấy cay cay, mắt cũng bắt đầu ươn ướt.
Nặc Kỳ Anh hít một hơi thật sâu, sau khi giải tỏa tâm trạng tồi tệ này, cô tiếp tục thiết kế vật liệu và bối cảnh.
Yêu cầu của tân chủ tịch về việc thiết kế phòng làm việc này không phải là dạng cao như bình thường.
Cần phải đáp ứng được cả yêu cầu này lẫn yêu cầu kia, điều này khiến não cô như căng cứng, không chắc có thể thiết kế ra được như tân chủ tịch mong muốn.
Nặc Kỳ Anh lại thở dài, bắt đầu hoài nghi có phải năng lực bản thân không bằng người ta, học hành chưa đến nơi đến chốn hay không.
Sau khi ở trong căn phòng trống này một lúc lâu, Nặc Kỳ Anh bắt đầu thiết kế thô trên bảng vẽ.
Cô đối với đơn hàng mỗi lần của mình đều đặc biệt chuyên tâm, dụng tâm để có thể hoàn toàn đắm chìm vào trong thế giới thiết kế của mình, không bị bên ngoài ảnh hưởng.
Ngoài khung cửa, có tiếng bước chân vọng tới.
“Cậu cả, đây là phòng làm việc mới mà lão gia đã chuẩn bị cho cậu. Lão gia nói, cậu đích thân đến đây một chuyến để xem thử có thích vị trí của căn phòng này không, nếu không thích, chúng tôi có thể đổi cho cậu một căn phòng khác” Chủ quản tập đoàn Phó thị vừa cung kích giới thiệu, vừa cúi đầu khom lưng đi theo bên cạnh Phó Quân Tiêu.
Anh thực sự rất bận, nhưng ông nội vẫn bắt anh dành thời gian rảnh đến đây xem thử vị trí căn phòng mới này của mình.
Phó Quân Tiêu bị ép nên mới bất đắc dĩ đi tới đây.
Nam chủ quan nịnh nọt Phó Quân Tiêu giống như đang nịnh nọt hoàng đế vậy.
Dù sao Phó Quân Tiêu cũng là người thừa kế tương lai của tập đoàn Phó thị, anh ta nào dám thất lễ chứ.
Phó Quân Tiêu vừa bước đến cửa, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc trong phòng, anh lập tức giơ tay ra hiệu cho nam chủ quản bên cạnh im lặng.
Nam chủ quản lập tức ngậm miệng, nhìn theo ánh mắt Phó Quân Tiêu vào trong căn phòng, sau đó nói nhỏ với Phó Quân Tiêu: “Đây là người thiết kế phương án trang trí văn phòng cho anh.”
“Ở đây không có chuyện của anh nữa, anh có thể lui xuống được rồi!” Phó Quân Tiêu bình tĩnh nói.
Nam chủ quản do dự, nhưng vẫn gật đầu rồi yên lặng rút đi.
Sau khi nhìn thấy nam chủ quản ồn ào khó chịu kia rời đi, Phó Quân Tiêu nhìn lại bóng dáng quen thuộc trong phòng khiến anh ngày nhớ đêm mong, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
Anh nhẹ nhàng đến gần cô từng bước, còn cô thì vẫn ngồi yên ở đó, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới thiết kế của mình.
Quản gia Lưu cho biết cô đã đi du lịch ở Hàn Quốc, hóa ra là cô đang muốn cho anh một bất ngờ, đích thân thiết kế văn phòng cho anh.
Phó Quân Tiêu đã tìm hiểu tất cả thông tin về Tô Hoài Lan từ quản gia Lưu, cô học thiết kế nội thất, nhưng vẫn còn chưa tốt nghiệp.
Tô Hoài Lan chắc hẳn đã nghe quản gia Lưu nói việc anh sắp giải ngũ chuyển sang kinh doanh.
Có phải cô cũng giống như anh, mong anh đừng mạo hiểm tính mạng mà bôn tẩu khắp nơi, quay về bên cạnh cô, vì cô mà kiếm tiền nuôi gia đình.
Nặc Kỳ Anh vốn không biết có người đang từ từ tiến lại phía sau cô, khi cô phát hiện ra, cơ thể của cô đột nhiên nhẹ đi, hai chân như chổng lên cao, rơi vào một vòng tay ấm áp.
“Bảo bối, không ngờ, em lại cho anh một bất ngờ lớn như vậy, ngay cả quản gia Lưu cũng bị em lừa!” Phó Quân Tiêu nhẹ ôm lấy Nặc Kỳ Anh như bế công chúa, vô cùng sủng nịch mà đem cô ôm vào trong lòng.
Nặc Kỳ Anh bị hành động này của anh làm cho sợ hãi, bản vẽ đều rơi xuống đất, trong tay còn năm chặt một cây bút than.
Đợi khi cô ngước mắt lên nhìn kỹ lại, liền đập thẳng vào một đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng.
Đôi lông mày của người đàn ông ẩn hiện sự độc đoán sắc bén, đôi mắt đen sâu thẳm, sống mũi cao, đôi môi mỏng như dao vót khẽ nhếch lên, nụ cười vừa lạnh lùng nhưng cũng rất dịu dàng.