“Tôi đã chuẩn bị xong phòng riêng của ngài rồi, xin mời đi theo tôi” Nữ phục vụ mời, đi đằng trước.

Sau khi vào cửa thì phải đi qua một cái hành lang màu xanh đầy cửa, đi vòng qua một vách ngăn bằng gỗ mỏng manh được quấn bởi những dây leo lá xanh để đến đại sảnh.

Đại sảnh giống như một căn nhà kiếng trồng hoa lớn bằng thủy tinh, thể nhìn ra ngoài trời, thảm thực vật xanh tươi vây quanh một căn phòng màu gỗ sang trọng, tươi mát thoải mái, ở cuối đại sảnh còn có một ao nước màu bạc, trong ao nước có một cây cầu nhỏ nối thẳng với cục đá lớn màu nâu trước mặt.

Phó Quân Tiêu gọi người nữ phục vụ đứng đầu, bảo cô ta đi chuẩn bị phòng riêng, người nữ phục vụ gật đầu, rời đi trước.

Anh thì nắm tay Đồng Kỳ Anh, bước qua cây cầu nhỏ kia, đứng tới trước mặt cục đá màu nâu.

Đồng Kỳ Anh tò mò ngẩng đầu, nhìn cục đá này, trên đá khắc đầy hình vẽ với những trái tim chỉnh tề, mà mỗi hình vẽ khắc là tên của một đôi yêu nhau hoặc là một cặp vợ chồng.Quay lại truyện t âm linh nhé!

Chẳng cần Phó Quân Tiêu nhắc mà Đồng Kỳ Anh cũng đã tìm được tên của cô và anh giữa nhiều cái tên.

Phó Quân Tiêu liếc mắt nhìn Đồng Kỳ Anh bên cạnh, nhìn theo ánh mắt cô, thấy tên hai người, anh không kìm lòng mà nhếch miệng.

Anh còn tưởng cô còn lâu lắm mới tìm thấy được, không ngờ cô chỉ liếc mắt là thấy được.

Lúc một người đàn ông theo đuổi một người phụ nữ, điều đơn giản là dẫn đi dạo phố, đi ăn, vậy là đủ lãng mạn.

Thấy cái này rồi mà Đồng Kỳ Anh còn không hiểu rõ tâm tình của Phó Quân Tiêu thì coi như là cô bị mù.

Anh vẫn đang cố gắng tỏ tình với cô, ngoài sáng trong tối, trực tiếp gián tiếp, chỉ cần có thể làm được là anh đều làm cả.

“Anh cả, em đói bụng rồi” Đồng Kỳ Anh không nhìn nữa, nhìn trái nhìn phải mà nói anh, hoàn toàn không thấy được cô đang nghĩ gì.

Phó Quân Tiêu làm theo ý cô, nắm tay cô đi vào hàng ghế được chuẩn bị sẵn.

Đây là một góc khá tĩnh lặng, bốn phía hàng ghế là thực vật rậm rạp, nhìn bằng mắt thường thì bọn chúng chẳng chân thật tí nào, trên bàn ăn có hoa tươi chằng chịt lên, người ngồi bên trong có cảm giác giống như đang ngồi giữa rừng rậm trăm hoa nở rộ.

Cả đoạn đường này anh đều nắm tay cô thật chặt, lúc này, anh mới thả tay cô ra, để cô ngồi xuống trước, sau đó anh mới đi về phía đối diện cô mà ngồi xuống. Quay lại truyện t âm linh nhé!

Bọn họ vừa mới ngồi xuống thì lập tức có người bưng thức ăn đến.

Món ăn kết hợp theo kiểu phương Đông và phương Tây, số lượng món ăn mỗi phần rất ít, nhưng có nhiều loại, hơn nữa loại đĩa tinh xảo bằng xứ cùng với món ăn đẹp mắt giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp vậy, làm người ta rất cảnh đẹp ý vui.

Người phục vụ múc cho hai người họ chén súp, đặt trước mặt hai người rồi cúi người ra ngoài.

Đồng Kỳ Anh nhìn chén súp trước mắt, đột nhiên lại nghĩ về điều gì, ngước mắt. nhìn Phó Quân Tiêu, mỉm cười nói: “Thư ký Lạc thật sự tốt lắm, vừa thận trọng lại săn sóc. Trưa hôm nay em có làm món mặn và canh, bổ người lắm. Thư ký Lạc thấy không thích hợp cho anh vừa xuất viện ăn lắm. Cô ấy liền chủ động nhắc em việc này, nhưng mà em lại không thể về làm được, cô ấy mới lấy đồ ăn em làm ăn đấy”

“Là vậy ư?” Cả người Phó Quân Tiêu ngẩn ra, nghi ngờ nhìn Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh gật đầu, mặt vẫn mỉm cười, bình tĩnh nói tiếp: “Em ngồi đợi một hồi trong phòng làm việc cô ấy thì mới phát hiện cô ấy không chỉ thận trọng trong sinh hoạt mà ngay cả trong công việc cũng rất nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, rất cầu tiến. Công ty tuyển được cô gái như vậy thật đúng là vinh hạnh”

".” Phó Quân Tiêu nhíu mày lại. Chẳng lẽ là anh hiểu lầm Lạc Minh Ảnh?

Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Tiêu, thấy anh cau mày không nói gì, không hiểu được thái độ của anh, vì vậy tiếp tục nói tốt cho Lạc Minh Ánh: “Mặc dù cô ấy là thư ký, nhưng mà không chỉ làm xong việc được giao mà còn có thể chăm sóc sức khỏe cho cấp trên, chịu khổ trong công ty. Thật sự là tốt lắm! Cho nên là trong công ty phải đối xử với cô ấy tốt vào, đừng để ông chủ công ty khác cướp cô ấy đi”

“Tại sao em lại đột nhiên nhắc đến cô ấy?” Phó Quân Tiêu nhạy cảm bắt đầu hoài nghi, cô gái nhỏ của anh đang muốn giao anh cho người phụ nữ khác à?

Cô không đòi ly hôn với anh, nhưng mà thật ra lại đang nghĩ cách để anh tìm người phụ nữ khác, để anh thay đổi tình cảm, chủ động tha cho cô à?!=

“Tại vì bây giờ có rất ít người phụ nữ vừa trẻ tuổi vừa có thể chịu khổ như cô ấy, ít lắm. Hiền lành, biết sử dụng chính mình” Đồng Kỳ Anh khẽ nhếch miệng cười, bình tĩnh trả lời.

“Thật sự là chỉ vậy thôi?” Phó Quân Tiêu lại hỏi.

Đồng Kỳ Anh rất nghiêm túc gật đầu, dừng một chút, lại nói tiếp: “Nếu không thì để công ty tuyển thêm một nhóm người mới đi, công ty bồi dưỡng họ, rồi phát triển cùng công ty, phúc lợi nào của họ thì cho họ, để ổn định lòng người. Người sợ mình có tài nhưng không gặp thời sẽ không quên ân nghĩa đâu. Dùng tiền để tìm nhân tài thì không bằng dùng tiền để bồi dưỡng nhân tài. Anh ả thấy sao?”

- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play