*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Á... a... a... á” Trong máy tính bảng, đôi nam nữ chính trên đoạn video cũng đã lên đỉnh.

Đông Kỳ Anh đưa tay lên che mắt mình lại, cảm thấy mình đã mất sạch mặt mũi và thể diện, thật sự muốn đào một cái lỗ để chui xuống.

Rõ ràng là cô...

Cô thật sự chỉ muốn giúp chủ thuê Hạ Tỉnh Lụng của mình thiết kế kiến trúc thôi mà!

Lúc rời khỏi khách sạn đã là nửa đêm. | Đồng Kỳ Anh ngồi ở ghế phó lái, hạ cửa sổ xuống, nghe được tiếng gió vi vu bên tai, trong gió còn có mùi hoa và đất thoang thoảng khiến người ta thấy rất thoải mái.

Nhưng dường như tâm trạng của Phó Quân Tiêu lại không được thoải mái như cô.

Anh ngồi vào ghế lái, im lặng lái xe không nói một lời nào, trầm mặc suốt quãng đường.

Có lẽ là bởi vì cô không yêu anh, cho nên, cô mới không quá để tâm đến cảm nhận của anh.

| Khi chiếc xe đã đến gara của nhà riêng, Đồng Kỳ Anh theo Phó Quân Tiêu xuống xe, họ cùng nhau đi vào thang máy.

Đồng Kỳ Anh không biết nên nói gì, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà lên tiếng: “Anh cả, anh ta tên là Hạ Tỉnh Lung, là một kiến trúc sư, là đồng môn và cũng là tiền bối của em. Em và anh ta quen nhau trên mạng, anh ta là chủ thuê của em. Em chỉ giúp anh ta hoàn thành bản thảo thiết kế và mô hình kiến trúc thôi”. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

Cô nghĩ bản thân vẫn nên giải thích một chút thì hơn, nếu không chuyện như ngày hôm nay quả thực là quá xấu hổ.

Có cảm giác như bị chồng bắt gian ngay trong phòng vậy...

Đồng Kỳ Anh mím môi.

“Kỳ Anh, anh rất vui vì em có thể giải thích với anh” Trong giọng nói đầy gợi cảm của Phó Quân Tiêu ẩn chứa ý cười nhẹ nhõm.

Khuôn mặt anh tuấn u ám vừa rồi cũng tan biến.

“Anh cả, anh tin em sao?” Đồng Kỳ Anh ngước mắt lên, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh của cô cũng mang theo vẻ mừng vui nhìn người đàn ông trước mặt mình. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!

“Em bằng lòng giải thích với anh có nghĩa là trong lòng em có anh” Anh cười nói.

Cùng lúc đó, Đồng Kỳ Anh đột nhiên nhớ lại lời của Hạ Tỉnh Lung, có lẽ anh ta nói đúng.

Cô không yêu anh, nhưng cô đã là vợ của anh, cô phải làm tròn bổn phận của một người vợ ở bên cạnh anh.

ít nhất là cô cũng không được vấn vương không dứt với chồng cũ nữa.

“Cảm ơn anh vì đã tin tưởng em” Đồng Kỳ Anh cúi đầu, hơi rũ mắt xuống.

“Anh yêu em, đừng rời xa anh” Phó Quân Tiêu đột nhiên nói ra những lời từ trái tim mình, giọng nói của anh rất nhẹ, nhẹ đến mức tựa như chỉ có anh mới có thể nghe thấy được.

Nhưng Đồng Kỳ Anh vẫn nghe thấy, nhưng cô lại cho rằng mình đã tự nảy sinh ảo giác mà nghe nhầm, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ không dám tin.

Nhưng Phó Quân Tiêu không lặp lại điều đó nữa.

“Anh cả, anh vừa nói gì cơ?” Đồng Kỳ Anh không chắc chắn, hỏi lại.

Phó Quân Tiêu nhìn vào mắt cô, nhưng không lặp lại điều anh vừa nói nữa.

“Kỳ Anh, sinh con cho anh đi”

Có lẽ, khi cô đã có con của anh rồi, cô sẽ không có ý nghĩ rời xa anh nữa.

Đồng Kỳ Anh sững sờ bắt gặp ánh mắt của anh, cả người hoàn toàn ngẩn ngơ.

“Con? Con gì cơ?”.

“Tối hôm nay chúng ta sẽ “sản xuất” em bé” Lời vừa dứt, Phó Quân Tiêu đã vươn tay ra ôm Đồng Kỳ Anh vào lòng, bất ngờ đặt lên môi cô một nụ hôn.

Đôi môi ấm áp của người đàn ông, trên

thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi-362-0

thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi-362-1thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi-362-2

- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play