Phó Quân Tiêu ngạc nhiên trợn tròn mắt, đôi chân mày chau lại rồi hỏi với vẻ lo lắng: “Cô ấy trông như thế nào?” Có khi nào là Kỳ Anh không?

Những lời chưa nói ra sau đó đã khiến tim anh như thót lên đến tận cổ. “Trông giống hệt như nữ minh tinh đó” Lý Hồng Nghi trả lời. Thật ra anh đã đoán ra được, chỉ là không chắc chắn mà thôi. “Là Kỳ Anh.” Ánh mắt Phó Quân Tiêu sâu thẳm, anh lẩm bẩm tự nói một mình.

Lúc Lý Hồng Nghi vẫn chưa nghe rõ được những lời mà Lý Quận Tiêu nói ra sau đó thì anh đã vội đứng dậy.

Lý Hồng Nghi bất giác hỏi: “Anh muốn đi đâu?”

“Xin lỗi vì không thể ngồi thêm với cô!” Ánh mắt Phó Quận Tiêu hơi khác thường, dường như đang cháy lên một quyết tâm nào đó, anh nói: “Tôi đi trước đây!”

Anh nói đi là thật sự bỏ lại cô ta một mình và bỏ đi thật.

Quả nhiên khi một người đàn ông không yêu bạn, con người họ ở bên bạn nhưng trái tim họ lại ở một nơi khác, vậy thì cũng để làm gì?

Lý Hồng Nghi đột nhiên thấy vui vì bản thân mình đã hiểu rõ được điều đó. Thay vì gả cho một người không yêu mình chỉ bằng gả cho người yêu thương mình sâu sắc.

Sau khi Lý Hồng Nghi nhìn thấy bóng lưng đẹp và ngầu của Phó Quân Tiêu khuất dần ở ngã rẽ tại bức bình phong thì âm thầm rơi nước mắt.

“Chào cô, không biết tôi có thể ngồi chung bàn với cô gái xinh đẹp như cô không?”

Một giọng nói lịch thiệp và nho nhã truyền vào tài cô ta, sau đó một bóng người cao ráo đã lọt vào mắt Lý Hồng Nghi.

Lý Hồng Nghi khẽ lau đi nước mắt, nhìn theo hướng phát ra giọng nói, lúc cô ta ngước mắt lên nhìn thì đã nhìn thấy một người đàn ông đang đứng bên cạnh bàn chờ cô ta đồng ý.

Có lẽ thượng đế vẫn còn quan tâm đến cô ta, sau khi đóng lại một cánh cửa của cô ta thì lại mở ra cho cô ta một cánh cửa tâm hồn khác.

Ngày hôm sau.

Sau khi Lạc Minh Anh biết được tin Lý Hồng Nghi hủy hôn thì mặc dù cô ta cảm thấy vô cùng vui mừng nhưng cô ta cũng bắt đầu phải bận tối mặt tối mũi.

Những việc chuẩn bị cho hôn lễ trước đây thì bây giờ cô ta đều phải chịu trách nhiệm chạy quanh để hủy hết.

Aaa! Thật sự là đã giày vò cô ta quá mức rồi! May mà sư phụ Trịnh Minh Hâm của cô ta đã quay về sau kì nghỉ phép. Lạc Minh Ánh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là cả ngày hôm nay cô ta vẫn chưa nhìn thấy Phó Quân Tiêu, mà tất cả những việc của Phó Quân Tiêu đều do sự phụ Trịnh Minh Hâm của cô ta phụ trách.

“Sư phụ, hôm nay tổng giám đốc Phó đã đi đâu rồi? Tôi gọi điện cho anh ấy mà anh ấy cũng không bắt máy” Sau khi Lạc Minh Ánh giải quyết xong mọi việc bên ngoài và quay trở về và gặp được sự phụ Trịnh Minh Hâm ở phòng trà nước thì không kiềm được mà thắc mắc hỏi.

Trịnh Minh Hâm rót cho Lạc Minh Ánh một ly trà quả, đưa qua cho cô ta rồi nhún nhẹ vai và nói đùa: “Chắc tám chín phần là bị ông cụ Phó gọi về dạy dỗ rồi! Dù gì thì cậu cả cũng không thoát khỏi liên quan trong việc cô Lý đó hủy hôn”

“Anh Phó không kết hôn với cô Lý thật tốt!” Lạc Minh Ánh bưng ly trà quả, mừng thầm trong bụng, tự lẩm bẩm một mình.

Sau khi Trịnh Minh Hâm bưng ly trà trong tay mình lên và uống ừng ực thì giơ tay lên ra dấu và nói: “Cô nghỉ ngơi một lát, nhớ đến văn phòng của tôi lấy tài liệu, sau đó đem đến phòng tài vụ”

“Được, sư phụ!” Lạc Minh Ánh lập tức tràn trề sức sống, cô ta bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ của tòa cao ốc..

Hôm nay tâm trạng của cô ta đặc biệt tốt, nhưng hôm nay thời tiết lại không tốt.

Trời vẫn đang mưa... Vì mây đen dày đặc nên cả thành phố đã bị bao trùm bởi màn sương u ám. Mưa lâm râm không ngớt khiến tầm nhìn trở nên mờ ảo.

Người đi đường che ô, giẫm lên nước mưa, vội vã chạy trên đường, xe cộ cũng chạy tấp nập trên quốc lộ, bánh xe lăn qua chỗ trũng làm nước mưa bẩn bắn lên.

Cơn mưa bắt đầu rơi từ lúc sáng, mang theo cả sự lạnh lẽo, thẩm thấu vào tận trong xương.

Mưa cứ rơi lộp độp, lộp độp, đập thẳng lên trên mặt ô màu hồng, Đồng Kỳ Anh đứng ngoài cửa một tiệm chụp ảnh cưới cao cấp ở bên vệ đường, cánh tay trái đang cầm chiếc ô thanh mảnh hơi run lên, đôi môi đỏ hồng tự nhiên cũng không ngừng run.

Sắc mặt cô trắng bệch, cô mở đôi mắt vừa tròn vừa to của mình nhìn vào bên trong cánh cửa sổ tiếp đất, hai người lớn và một người nhỏ bên trong đang hạnh phúc chọn áo cưới dưới sự giới thiệu của nhân viên bán hàng.

Lúc này đây, tại sao cô lại trùng hợp xuất hiện ở chỗ này như thế?

Đồng Kỳ Anh cảm thấy bản thân là một trò cười lớn nhất trong thiên hạ, rõ ràng đã cảnh cáo bản thân đừng nên tin tưởng email đó của Lý Tư San, ngoan ngoãn ở tại trong núi sâu ở Tây Trấn, Hải Vân sống qua ngày là được rồi.

Nhưng cô vẫn cứ nghe theo lời nhắc nhở trong bức email của Lý Tự San gửi cho cô, mới sáng sớm đã không kịp ăn sáng, chạy cho kịp chuyến tàu để đến được thành phố Thuận Canh.

“Kỳ Anh, tôi đã kết hôn với Quân Bác, sáng mai mười giờ sáng, ở tiệm áo cưới Hoàng Gia tại thành phố Thuận Canh, tôi và Quân Bác sẽ dắt theo Hạ Tiêu đến đó đặt lễ phục, cô có muốn đến không?”

- Lý Tư San.

Đúng vậy. Thành Hưng của cô...

Lúc này đã thật sự ngồi trong cửa tiệm áo cưới cao cấp đó, dắt theo Hạ Tiêu và Lý Tư San, mỉm cười vung tay mô tả lễ phục mà họ muốn với nhân viên bán hàng.

Anh ấy đã sắp kết hôn rồi, tại sao lại còn muốn cô về Úc để đợi anh ấy nữa?

Anh ấy sắp kết hôn rồi, tại sao lại muốn cô giả vờ như chưa ly hôn với anh ấy, dắt theo Hạ Tiêu đến tham gia hôn lễ của anh cả chứ?

Sao lại như thế?

Giọt nước mắt trong suốt, lấp lánh vắt trên đuôi mắt đầy thất vọng, đầu óc cô đã trở nên mơ hồ, không thể nào suy nghĩ thêm nữa.

Tình yêu như một tòa tháp cao trong giấc mộng ngọt ngào màu hồng từng được xây dựng lên trước mắt cô bây giờ đã rạn nứt, rồi một tiếng “choáng” vang lên, nó vỡ tan như một tấm thủy tinh.

Thành Hưng vẫn còn nợ cô một đám cưới, vậy mà anh ấy lại đem cái đám cưới mà mình nợ cô tặng cho một người phụ nữ khác.

- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play