“Quân Tiêu, có thể nào thì anh cũng muốn làm như thế phải không? Như vậy có lợi gì cho anh và em? Em thật lòng yêu anh! Tại sao anh lại phụ bạc một cô gái yêu mình chứ?” Lý Hồng Nghi lo lắng bất an mà hỏi, hai mắt sáng ngời đỏ bừng vì trong lòng hoảng hốt.
Phó Quân Tiêu bình tĩnh hỏi lại: “Cô xác định cô yêu tôi chứ không phải bản thân cô à?”.
Nếu xét theo lý lẽ của Lý Hồng Nghi, Phó Quân Tiêu đã cướp Kỳ Anh nhốt bên người mình rồi, nhưng anh không làm thế.
“Em xác định em yêu anh” Lý Hồng Nghi nói chắc nịch. “Vậy cô cảm thấy chỗ nào của tôi không tốt?” “Không có chỗ nào không tốt”. “Vậy tại sao cô gái tôi yêu lại không yêu tôi?” “Chuyện này.” Lý Hồng Nghi cứng họng, không biết nói gì cho đúng.
Phó Quân Tiêu thì thầm nói tiếp: “Vì tôi không phải đồ ăn mà cô ấy thích ăn. Nếu tôi là cô, xử lý chuyện này bằng tính cách của cô thì tôi đã phải cưỡng chế kéo cô gái kia giữ bên mình, sau đó nghĩ cách để cô ấy yêu tôi, nhưng tôi không làm như thế. Tại sao? Vì tôi yêu cô ấy nên tôn trọng cô ấy, tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy, để cô ấy cho rằng mình yêu đúng người”.
“Cô Lý, cô cũng thế, cô nói dối lừa người lớn, rồi nhờ trưởng bối uy hiếp tôi, ngay cả sự tôn trọng tối thiểu mà cô cũng không cho tôi, còn nói gì mà yêu tôi? Cô chịu dây dưa với tôi, tôi cũng có thể kéo dài với cô, tôi chỉ đồng ý với ông nội và bố cô là cho cô một hôn lễ, không hề đồng ý với bọn họ là cho cô một cuộc sống hôn nhân. Sau hôn lễ này, trong thành phố của cô không có tôi. Hơn nữa tôi cũng sẽ bỏ qua tập đoàn Phó Thị, quay về biên cảnh làm lính ở đó, cả đời sống ở đó không về, trong bộ đội không cho phụ nữ sống, còn về chuyện cô phải sống thế nào sau khi kết hôn thì cô tự xem mà làm đi!”.
- Nếu Lý Hồng Nghi ép buộc anh đi theo ý mình, thế thì anh cũng sẽ dùng cách của cô ta để đối phó với cô ta.
Nói xong, Phó Quân Tiêu đặt đũa xuống, đứng dậy bỏ đi.
Thật ra những món ăn trên bàn đều là món Nhật mà anh thích ăn, tiếc là người phụ nữ ăn cơm cùng với anh không khiến anh muốn ăn tí nào.
Khi Lạc Minh Anh biết Phó Quân Tiêu và Lý Hồng Nghi phải kết hôn thật, suýt thì cô ta hôn mê.
“Anh trai, anh phải kết hôn thật à?” Lạc Minh Ánh cố gắng giữ giọng bình tĩnh, mặt mày lại vẫn hoảng hốt.
“Với cô gái Lý Hồng Nghi kia? Còn... càng nhanh càng tốt?”
“Ừ” Sớm chết sớm siêu sinh, lúc anh kết hôn, em trai và em dâu, cháu nhỏ sẽ đến, cho nên anh còn có thể gặp Kỳ Anh một cách quang minh chính đại bằng hôn lễ này, anh thật sự rất nhớ cô.
Mấy câu này anh không nói ra, chỉ giấu trong lòng.
Thế giới tinh thần của Lạc Minh Ánh sụp đổ trong tích tắc, nhưng cô ta vẫn còn kiên cường không khóc. May là cô ta không tỏ tình, may là cô ta vẫn còn sĩ diện, nếu không thế này thì một cái động cũng chẳng đủ cho cô ta trốn.
Mấy ngày ở cạnh anh, không chỉ không phát hiện ra lòng cô ta mà anh còn không khiêu khích, đùa giỡn cô ta lần nào, mà Lý Hồng Nghi kia... chỉ bằng nửa tháng mà đã kéo anh vào lễ đường kết hôn?
Cô ta thua! Thua hoàn toàn.
“Minh Ánh, tôi giao cho cô chuẩn bị chi tiết cụ thể về hôn lễ, tôi chỉ định ngày vào lễ đường” Phó Quân Tiêu dặn dò, nói chuyện như thể mình là người ngoài cuộc.
“Tôi chuẩn bị?” Lạc Minh Ánh cảm thấy giọng mình vọng đến từ bên ngoài không gian, cô ta không quen: “Anh chắc chưa?”.
“Ừ, nếu cô cảm thấy mình không làm được thì có thể tìm Nhiên Hoàng Minh nhờ giúp đỡ. Hoặc là tìm sư phụ Trịnh Minh Hâm của cô cũng được” Phó Quân Tiêu nhẹ nhàng nói.
Lạc Minh Ánh không tin được là anh sẽ nói thế: “Nhưng đây là hôn lễ của anh, anh phải kết hôn đó!”
“Không sao cả” Phó Quân Tiêu hờ hững đáp. Không sao cả là ý gì?
Anh không quan tâm hôn lễ này hay là hôn lễ này diễn ra thế nào cũng được? Giờ phút này, Lạc Minh Ánh không đoán được suy nghĩ của Phó Quân Tiêu.
Nếu anh thật sự thấy không sao cả, vậy anh bảo cô ta chuẩn bị hôn lễ của anh, đến lúc đó anh có thể làm một chú rể vốn có ở hiện trường hôn lễ, còn cô ta lại nhận hết tất cả đau khổ tra tấn của quá trình này!
Tại sao anh không bắn cô ta một phát súng cho cô ta chết ngay tại chỗ, lại lăng trì cô ta như thế?
Người Lạc Minh Ánh hơi lảo đỏa.
“Nếu không có gì thì cô có thể đi làm việc được rồi” Phó Quân Tiêu hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt Lạc Minh Ánh có gì kỳ lạ. Thật ra cho đến giờ anh chưa từng để ý đến tâm trạng của cô ta, chưa từng chú ý đến sự vui buồn giận dữ của cô ta.
Với anh mà nói, cô ta chỉ là thư ký tạm thời của anh, trợ lý Trịnh Minh Hâm còn phải quay về làm việc giúp đỡ anh như trước.
Lạc Minh Ánh cắn môi dưới, đau lòng nói: “Được!”
Khi Lý Hồng Nghi biết Phó Quân Tiêu muốn tổ chức hôn lễ càng sớm càng tốt, cô ta biết anh có ý gì. Hôn lễ được làm sớm là anh có thể thi hành kế hoạch của anh càng sớm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT