Chương 33: Hai giây cuối cùng
Cuộc sống về đêm ở thành phố Thuận Canh cũng phong phú đầy màu sắc như ở Cung Huy, ngay cả trung tâm mua sắm lớn nhất cũng phải tới một giờ sáng mới đóng cửa.
Nặc Kỳ Anh đi đến một cửa hàng bách hóa rộng lớn trong trung tâm mua sắm, chỉ thấy một tảng đá hoa lớn trên đó có ghi dòng chữ “Bách hóa Tụ Phúc tập đoàn Phó thị”
Có vẻ như tập đoàn Phó thị đang độc chiếm cả khu trung tâm kinh tế của thành phố Thuận Canh.
Nặc Kỳ Anh đến khu vực trưng bày máy tính ở tâng một, cô nhìn trái nhìn phải, cũng không thể chọn ra được một cái laptop vừa có ưu đãi vừa có tính năng tốt.
Chiếc máy tính rẻ nhất ở đây cũng có giá hơn mười lăm triệu, khiến Nặc Kỳ Anh cảm thấy rất băn khoăn.
Lúc này, trong trung tâm thương mại đông người qua lại, một nhóm cảnh sát mặc thường phục ập vào, bọn họ nhanh chóng tản ra mọi ngóc ngách, sau đó cẩn thận dặn dò những khách hàng xung quanh bình tĩnh rời khỏi trung tâm thương mại.
Nữ nhân viên đang giới thiệu chiếc máy tính xách tay cho Nặc Kỳ Anh biết được tin tức qua bộ đàm, vội vàng nắm tay Nặc Kỳ Anh, thầm thì nói: “Vị khách hàng này, trung tâm chúng tôi do có nguyên nhân đặc biệt nên phải đóng cửa rồi.
Mong cô đi đến lối đi an toàn bên kia rời khỏi đây.”
Nghe nữ nhân viên đột nhiên nói như thế, Nặc Kỳ Anh vô thức nhìn về phía lối thoát hiểm bên kia.
Chỉ thấy tất cả khách hàng đang lũ lượt kéo nhau chạy vê hướng đó.
Nặc Kỳ Anh nhìn xung quanh một lần nữa, chợt nhận ra mọi người dường như nhận được chỉ lệnh nào đó, nên mới chạy tới lối thoát hiểm.
“Thế có thể cho tôi mua laptop rồi mới đi được không? Tối nay tôi thật sự có việc gấp cần dùng đến!” Nặc Kỳ Anh nhìn nữ nhân viên và cầu xin.
Nhìn thấy biểu hiện thành khẩn của Nặc Kỳ Anh, dường như đang có chuyện gì đó rất quan trọng chờ cô làm, nữ nhân viên cũng đành mềm lòng đáp ứng yêu cầu của cô.
“Cô có chắc muốn mua cái này không?”
“Ừm!”
“Vậy thì cô đi với tôi, tôi sẽ đưa cô đi thanh toán!” Nữ nhân viên nói rồi lấy chiếc máy tính vẫn còn nguyên tem từ trong tủ ra.
Cô ta vội vàng in hóa đơn, sau đó vừa ôm máy tính vừa dẫn Nặc Kỳ Anh đi đến quầy thu ngân.
“Cô quẹt thẻ hay trả tiên mặt?”
“Tôi quẹt thẻ!” Nặc Kỳ Anh nói rôi lấy thẻ ngân hàng của mình và đưa cho nữ nhân viên bán hàng.
“Ngân Hương, giúp tôi thanh toán hóa đơn cuối này!” Nữ nhân viên đi đến quầy nói với nhân viên thu ngân.
Cô gái tên Ngân Hương nhìn nữ nhân viên một cái, rồi từ chối: “Tôi chuẩn bị tắt máy rồi!”
“Cô vẫn còn chưa tắt sao! Mau giúp tôi thanh toán đơn hàng cuối này đi!” Nữ nhân viên nói tiếp, rồi đưa thẻ ngân hàng của Nặc Kỳ Anh.
Ngân Hương chậc một tiếng, cầm lấy thẻ ngân hàng thanh toán cho Nặc Kỳ Anh.
Nặc Kỳ Anh nhập mật khẩu ngân hàng của mình và ký vào biên lai.
Sau đó, nữ nhân viên đưa máy tính xách tay trên tay cho Nặc Kỹ Anh.
Ngân Hương lập tức tắt máy tính ở quây thu ngân, kéo tay nữ nhân viên bán hàng rồi vội vàng rời đi.
Nặc Kỳ Anh cúi đầu, nhìn vào máy tính xách tay của mình, và vô tình đụng phải ai đó.
Cũng chính lúc này, người bị cô đụng phải đó đột nhiên ôm cô lại, rồi buộc một thứ gì đó giữa eo cô..
Nặc Kỳ Anh còn chưa nhìn rõ đối phương là ai, thì bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh quỷ dị.
“Cô gái này, chúc mừng cô đã trở thành sứ giả mạo hiểm mà chúng tôi chọn trúng!”
Cái gì mà sứ giả mạo hiểm!
Nặc Kỳ Anh kinh ngạc, lúc cô xoay người lại, cái người thần bí bị cô đụng trúng đã không thấy đâu nữa.
Đột nhiên, đâu đó truyền đến một tiếng hét thất thanh.
“Á, có boml”
Nặc Kỳ Anh sững sờ, chỉ thấy trước mặt có một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt, chỉ vào eo cô mà hét lên.
Ngay lập tức, người phụ nữ đó hoảng loạn bỏ chạy.
Chính vì tiếng hét của người phụ nữ mà những khách hàng còn chưa rời khỏi trung tâm thương mại đột nhiên hoảng sợ, ai nấy đều như kiến trên nồi lẩu, vội vàng chạy tán loạn xung quanh.
Nặc Kỳ Anh nâng máy tính xách tay của mình lên, vô thức nhìn xuống hông.
Chỉ thấy một sợi dây chuyền màu bạc buộc chặt quanh eo cô, còn trên sợi dây đó lại có treo một quả bom hẹn giờ. Thời gian đếm ngược chỉ có mười phút!
Nặc Kỳ Anh kinh hãi một trận, hai mắt trừng †o, chân mềm nhũn không còn đứng vững mà ngã khuyu xuống sàn.
Vào lúc này, có mấy người đàn ông trong đám đông lần lượt chạy về phía cô.
“Cô gái này, cô đừng hoảng loạn, anh ta là chuyên gia phá bom của chúng tôi! Anh ta nhất định sẽ cứu côi”
Nặc Kỳ Anh không còn phân biệt được là ai đã nói câu này.
Bên tai chỉ toàn tiếng ồn, mọi người bỏ chạy tán loạn, thậm chí còn nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ.
Xung quanh cô chỉ còn mấy người, thời gian ở thời điểm này chỉ có thể tính bằng giây.
Dần dần, bên cạnh Nặc Kỳ Anh chỉ còn lại một người đàn ông, người này toát một thân mồ hôi lạnh vì gỡ quả bom hẹn giờ trên thắt lưng của cô.
Vốn dĩ anh ta có một trợ lý, hiện tại ngay cả trợ lý cũng đã rút lui, thời gian cuối cùng chỉ còn lại năm phút nữa.
Khuôn mặt của Nặc Kỳ Anh tái nhợt đến mức không còn chút máu, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
“Cái này… Anh cảnh sát, anh, anh cũng nên nhanh chóng rời đi!” Câu này, Nặc Kỳ Anh lấy rất nhiều dũng khí để nói ra.
Người đàn ông đang tháo bom bỗng thấy bất lực.
“Để tôi!” Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói cực kỳ có lực.
Nặc Kỳ Anh nhìn lên và thấy một bóng dáng cao to, một người đàn ông mặc đồ đen và đeo kính che mặt đang đi về phía cô.
Người đàn ông đang gỡ bom khẽ thở dài khi nhìn thấy anh ta.
“Phức tạp thật, rất khó. Vừa nấy tôi có ghi lại sơ đồ mạch dây, anh tham khảo thử: Sau khi giao nhiệm vụ cho người đàn ông đeo kính che mặt, anh ta nhanh chóng tăng tốc chạy về phía sau.
Lúc này, chỉ còn lại ba phút cuối cùng.
Nặc Kỳ Anh run lẩy bẩy nhìn người đàn ông này tiếp tục tháo bom, lúc này khoảng cách rất gần, cô cảm thấy anh ta mang lại cho mình cảm giác rất là quen thuộc.
“Anh cũng đi đi!”
Lần này cô chết chắc rồi Nặc Kỳ Anh trông có hơi tuyệt vọng.
Trong lúc tập trung tháo bom, người đàn ông nhàn nhạt đáp: “Sao, thương xót tôi? Sợ tôi chết chung với cô à?”
Sau khi anh ta nói xong, Nặc Kỳ Anh đột nhiên lại nhớ đến một người.
Đó vẫn là người đàn ông bị thương mà cô cứu tối hôm đó.
Mặc dù cô không thể nhìn thấy đôi mắt của anh, nhưng đường nét trên khuôn mặt của anh đặc biệt tinh tế, ngoại trừ đôi mắt, ngũ quan trên gương mặt lại đặc biệt rõ ràng.
“Là anh?” Nặc Kỳ Anh run lên.
Phó Quân Tiêu sửng sốt ngước nhìn Nặc Kỳ Anh, anh không ngờ rằng cô sẽ nhận ra mình.
Nhìn thấy người đàn ông trước mặt đang nhướng mắt nhìn mình, sau khi ổn định lại suy nghĩ liền hỏi: “Vết thương trên bụng của anh đã lành chưa? Còn nữa, bạn của anh, nọc rắn trong người đã trừ sạch rồi chứ?”