"Thân phận của ông chủ nhà tôi là gì? Sao lại đi phá hỏng tấm ga trải giường trong khách sạn của ông chứ?"

"Chúng tôi có tiền đủ để thu mua khách sạn của các người đấy, chỉ là không muốn chịu oan ức thôi!"

"Đã vậy, lần sau xin đừng dùng chiêu trò này lừa gạt khách hàng! Đặc biệt là khách hàng VIP bạch kim!".

Lạc Minh Anh hùng hổ cúp điện thoại, cô ta đã giải quyết xong vấn đề, những người trong khách sạn của họ sẽ nhận ra "cái nồi đen" này.

Thật là, anh trai chỉ đang đi công tác thôi, vậy mà còn có thể bị những kẻ có tâm địa xấu đó nhắm tới.

Từ nay, cô ta sẽ không bao giờ đặt khách sạn này cho anh trai nữa. Không ngờ khách sạn số một ở Hải Vân lại xấu xa như vậy!

Sau khi trở về thành phố Thuận Canh, Phó Quân Tiêu không đến công ty mà về thẳng nhà riêng, lên lầu đến phòng thí nghiệm của Nhiên Hoàng Minh.

Thời điểm anh mở cửa bước vào, Nhiên Hoàng Minh đang cầm một tách cà phê, ngồi trên sân thượng vừa xem bảng phân tích dữ liệu thí nghiệm trên tay, vừa phơi mình dưới ánh nắng chiều.

Khi Phó Quân Tiêu bước tới, trực tiếp đặt một mảnh vải lên bàn tròn trước mặt Nhiên Hoàng Minh, Nhiên Hoàng Minh đã rất kinh hoảng.

"Quân Tiêu, cậu uống nhầm thuốc à? Đi vào mà không gõ cửa!" Nhiên Hoàng Minh không khỏi than thở.

Phó Quân Tiêu thản nhiên hỏi: "Cậu có làm chuyện gì trái với lương tâm không? Sao còn muốn tớ gõ cửa?".

“Lỡ như, tớ đang lăn lộn trên sàn với bạn gái. Cậu xông vào thế này sẽ không thấy xấu hổ sao?” Nhiên Hoàng Minh nhướng mày nói đùa.

Phó Quân Tiêu xấu hổ mà dội một gáo nước lạnh: "Không phải cậu đã ném “bạn gái” của mình vào thùng rác rồi à? Sao vậy? Mua một cái mới. rồi hả?"

"Thôi đi thôi đi, tớ không thèm nói đùa với cậu nữa đâu! Nói đi! Có chuyện gì vậy?" Nhiên Hoàng Minh chỉ vào mảnh vải trên bàn tròn, đoạn nói tiếp: "Trông giống như mảnh vải của ga trải giường nhỉ".

“Giúp tớ xét nghiệm xem đây là loại máu gì” Phó Quân Tiêu nghiêm nghị nói.

Nhiên Hoàng Minh cầm mảnh vải này lên bằng ánh mắt kinh tởm, nhìn chằm chằm thứ màu đỏ trên tấm vải, nhếch miệng nói: "Không phải máu của dì chứ?"

".." Nhất thời, trên trán Phó Quân Tiêu nổi đầy gân xanh. Nhiên Hoàng Minh nhếch miệng cười ha hả, đặt tách cà phê trên tay xuống, đứng dậy khỏi ghế, lại nói: "Tớ đùa với cậu đấy! Được rồi, cứ ngồi đây chờ đi! Tớ sẽ kiểm tra giúp cậu".

Phó Quân Tiêu khoanh tay, mím chặt đôi môi mỏng, không nói gì. Một tiếng sau...

Nhiên Hoàng Minh cầm tờ phân tích dữ liệu vừa in ra, cực kỳ nghiêm túc nói với Phó Quân Tiêu: "Có quá nhiều oestrogen trong máu, chứng tỏ máu này có thể là của phụ nữ, máu chứa tế bào bã nhờn và tuyến mồ hôi. Phán đoán từ số lượng tế bào, có nghĩa là giọt máu này có thể đến từ các chi của người phụ nữ, chẳng hạn như ngón tay hoặc ngón chân. Đánh giá khu vực hình thành bởi giọt máu này, có nghĩa là một vật sắc nhọn đâm hoặc thủng do ngón tay hoặc ngón chân gây ra; vì thời gian và thiết bị kiểm tra có hạn của tớ, tớ chỉ có thể xét nghiệm ra được như vậy".

“Máu này không phải là máu chảy ra sau khi màng trinh của người phụ nữ bị rách ra sao?” Phó Quân Tiêu nghiêm túc hỏi.

Nhiên Hoàng Minh cười khúc khích, lên tiếng: "Quân Tiêu, hôm qua cậu đến Hải Vân công tác. Có phải là có người phụ nữ nào lừa cậu rồi đúng không? Nếu là loại máu đó, trong máu sẽ có dính chút máu của người đàn ông, tuy nhiên giọt máu này chỉ đơn giản là máu chảy mô dưới da đơn thuần”.

“Tớ hiểu rồi, cảm ơn!” Phó Quân Tiêu thở phào nhẹ nhõm, khẽ cong môi, vỗ vỗ vai Nhiên Hoàng Minh: “Giúp tớ cất bản báo cáo giám định và mảnh vải này vào ngăn tủ trong túi đựng hồ sơ, chuẩn bị trong trường hợp khẩn cấp."

Vốn dĩ anh còn muốn bồi thường cho Lý Hồng Nghi, nhưng hiện tại xem ra đã không còn cần thiết nữa.

Một tuần sau...

Lý Hồng Nghi bước vào tòa nhà tập đoàn Phó Thị, lễ tân của công ty nói rằng ông chủ Phó không có ở đó, nhưng vì tư thái bức bách của Lý Hồng Nghi nên không thể không đưa cô ta đến gặp thư ký của Phó Quân Tiêu, Lạc Minh Ánh.

Nhìn thấy có người tới, Lạc Minh Ánh lập tức đứng dậy khỏi ghế văn phòng.

Người phụ nữ đứng trước trông rất tự nhiên và hào phóng. Bộ đồ Chanel vừa vặn khiến cô ta trông rất phong độ tinh tế, trong khi chiếc túi da có thương hiệu cao cấp càng làm tăng thêm vẻ cao quý cho cô ta.

Cô ta không thắng bằng sắc đẹp, nhưng với khí chất thanh tao tao nhã khiến người ta sáng mắt, tóm lại, Lý Hồng Nghi không phải là một cô gái khiến người ta nảy sinh thái độ thù địch.

Cùng lúc đó, Lý Hồng Nghi cũng đang đánh giá thư ký của Phó Quân Tiêu.

Vốn dĩ cô ta nghĩ rằng người có thể trở thành thư ký của một người đàn ông lạnh lùng và quý phái như Phó Quân Tiêu thì phải là một người phụ nữ sắc sảo, có năng lực, khôn khéo và mạnh mẽ.

Nhưng mà...

Nữ thư ký trước mặt trông rất đoan trang, ngoan ngoãn và cương nghị, như thể cô ta có một sức mạnh đáng tin cậy và ổn định, thay vì hung hăng và sắc sảo thì cô ta trông giống như một cô con gái cưng trong nhà rất động lòng người.

Thư ký của Phó Quân Tiêu... Lại thực sự làm cô ta khá ngạc nhiên!

Không biết chuyện gì đang xảy ra, cô ta đột nhiên cảm thấy nữ thư ký trước mặt có chút gì đó giống cô gái mà cô ta gặp trong khách sạn đêm đó.

Thật là quái quỷ!

Sao cô ta cảm thấy mình luôn nghi ngờ những người phụ nữ bên cạnh Phó Quân Tiêu nhỉ?

Nữ ngôi sao kia là vậy, và nữ thư ký này cũng vậy!!

- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play