*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cô cứ ngồi như vậy đã một ngày một đêm.

Trong màn đêm âm u tĩnh mịch, một màn sương nặng nề kéo đến. Những bông hoa keo giậu ở sân trước tàn rồi lại nở. Dưới ánh trăng mênh mông của màn đêm u tịch đó, chúng vẫn cứ | lặng lẽ nở.

Ánh sáng từ chiếc đèn ngủ màu cam hơi nhuộm màu cho căn phòng ngủ yên tĩnh, Đồng Kỳ Anh nằm nghiêng trên chiếc giường lớn mà ngủ mãi vẫn không sâu giấc.

Không phải cô ngủ không sâu mà nói chính xác hơn là cô bị mất ngủ không ngủ được.

Ngay cả khi cô nhắm mắt lại thì trong đầu cô vẫn liên tục phát lại những lời nói đó của Lý Tự San.

Đột nhiên, bên tại cô có tiếng mở cửa nhẹ nhàng, sau đó là tiếng bước chân một cách từ từ chậm rãi.

Đồng Kỳ Anh có thể cảm thấy xung quanh cô có một áp lực đang đè nặng. Chiếc chăn bông mỏng trên người cô bỗng nhiên từ từ bị kéo xuống.

Mới cách đây một ngày, người chồng vốn định ba tháng nữa mới về mà bây giờ nửa đêm lại đột ngột quay về. Nghĩa là sao chứ?

Đồng Kỳ Anh mở mắt ra, ngay lúc này đây luồng áp lực khiến cô cảm thấy không quen nhưng khí chất rất quen thuộc lại bất ngờ ập đến.

Trong không khí tràn ngập hơi thở thèm khát... “Kỳ Anh, anh đã về rồi...”. Giọng nói ảo diệu và quyến rũ này khiến Đồng Kỳ Anh căng thẳng cả về thể xác lẫn tinh thần. Đôi tay ngọc mảnh mai của cô yếu ớt áp vào lồng ngực cường tráng của Phó Quân Bác. “Thành Hưng, không phải anh đã nói rằng sau khi dự án hoàn thành thì anh mới về sao?” Đồng Kỳ Anh cố nén nỗi đau trong lòng, làm bộ như không có chuyện gì rồi hỏi.

“Ừm, vốn dĩ anh định ba tháng sau mới về nhưng anh nhớ em, nên..” Phó Quân Bác hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên vành tại của Đồng Kỳ Anh rồi thì thầm vào tai cô: “Anh ngồi máy bay trực thăng riêng của ông chủ về trước thời hạn”.

Đồng Kỳ Anh cảm thấy bên trong tại hội ngứa nên cô theo bản năng đã né tránh. Cô đau lòng mà không dám nói, đã vậy rõ ràng là có cảm xúc mà lại còn tiếp tục giả bộ như không có. Cô trưng ra một khuôn mặt tươi cười và nũng nịu nói: “Ừ, Thành Hưng là người hiểu rõ em nhất”

“Kỳ Anh, đêm nay chúng ta hãy sinh con đi” Đột nhiên Phó Quân Bác thì thầm đầy ẩn ý. Đúng lúc này, anh ấy lại đề nghị có con với cô. Tại sao chứ? Sự thật đã quá rõ ràng.

Lý Tự San đã đưa đứa trẻ đến liên lạc với anh ấy, chắc chắn là anh ấy đã nhìn thấy đứa trẻ và biết tất cả về đứa trẻ đó.

Vì vậy, anh đã vội vã trở về vào lúc đêm hôm khuya khoắt và muốn có con với cô. Hiện thực đẫm máu được đặt ở trước mặt Đồng Kỳ Anh một cách tàn nhẫn. Thành Hưng của trước đây không phải như vậy.

Điều đầu tiên anh ấy làm mỗi khi đi công tác về là tặng cô món quà mà anh ấy đặc biệt mang về cho cô.

Không cần biết món quà đắt tiền hay không, anh đều lựa chọn cẩn thận cho cô và lần nào cô cũng hài lòng.

Vì lý do thể chất của cả hai bên cần phải kiêng cữ quan hệ tình dục nên mỗi đêm trước đây, anh ấy chỉ cần an phận thủ thường vòng tay ôm cô vào lòng ngủ một cách rất lịch lãm.

Thậm chí, có lần anh ấy có phản ứng sinh lý với cô thì đành phải một mình vào nhà tắm tự giải quyết.

Và đêm nay, Thành Hưng đã thay đổi. Anh ấy nóng lòng muốn có con với cô... Nghĩ đến đây, đột nhiên Đồng Kỳ Anh đẩy tay Phó Quân Bác ra.

thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi-295-0

“Dù sống hay chết cũng không chia xa, nguyện nắm tay nhau đến khi đầu bạc” Phó Quân Bác nói xong, đưa tay tắt đèn trong phòng ngủ và nói: “Ngủ đi. Sáng mai anh phải quay lại hạng | mục rồi”

Đồng Kỳ Anh nằm im không nhúc nhích cho đến khi cô nghe thấy tiếng thở đều đều vang lên. phía sau.

Sau khi có xác nhận Phó Quân Bác đã đi vào giấc ngủ sâu thì cô mới từ từ quay người lại.

Từ ánh sáng yếu ớt hắt ra ở ban công, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say giấc nồng của Phó Quân Bác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play