Chương 28: Cô ấy không thích sói sao

Nặc Kỳ Anh không thấy bộ lễ phục tối qua mình mặc đâu cả, thay vào đó là một bộ đồ thun rộng rãi của đàn ông.

Mà phía dưới bộ đồ thun rộng rãi ấy là thân hình trần như nhộng của côi Trái tim của Nặc Kỳ Anh đập loạn, cô vội vàng tìm dấu vết của những chuyện xảy ra tối hôm qua trên tấm ga giường màu trắng nhưng trên tấm ga trắng tinh đó chẳng có gì cả.

Điều càng quan trọng hơn đó là cô hoàn toàn không cảm thấy cơ thể mình có gì không thoải mái hay không dễ chịu cả.

Đây là đâu chứ?

Nặc Kỳ Anh đi chân trần ra tới cửa, cô mở cửa ra rồi quan sát bốn phía.

Căn nhà này trang trí rất quý phái, là một phong cách trang trí nội thất mà cô chưa từng thấy bao giờ.

Nhưng vấn đề đặt ra ở đây là, đây là nhà của ai chứ?

Chẳng lẽ là nhà của tên Quách Dụ tối hôm qua kia?

Nặc Kỳ Anh vừa nghĩ tới cái tên Quách Dụ đó thì không hiểu vì sao cô không rét đã run.

Trở lại chuyện chính, cô mơ mơ màng màng nhớ ra được tối hôm qua mình về đây với một người đàn ông hoàn toàn khác Suy nghĩ hỗn loạn khiến cho Nặc Kỳ Anh rùng mình Đột nhiên bên kia vang lên tiếng mở cửa Nặc Kỳ Anh nghe thấy có tiếng bước chân đi về phía mình thì vội vàng cầm bình hoa lên phòng thủ. Lúc bóng người xuất hiện ở cửa ra vào thì cũng là lúc cô định đập cái bình hoa vào người anh ta. Phó Quân Bác đưa tay ngăn lại rôi ôm Nặc Kỳ Anh trong vô thức.

Nặc Kỳ Anh nhìn chằm chằm Phó Quân Bác với vẻ kinh ngạc, bình hoa lăn từ tay cô xuống đất, may mà được anh ta nhanh tay đỡ lấy.

“Cái bình hoa này là đồ cổ, khó khăn lắm tôi mới mua được nó đó. Phó Quân Bác buông Nặc Kỳ Anh ra rồi cất lời trêu ghẹo.

Cô nghe thể thì cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, rối rít cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi anh, tôi vô ý quá. Thật sự rất xin lỗi”

“Nhanh đi đánh răng rửa mặt rồi xung ăn cơm trưa.` Phó Quân Bác buông Nặc Kỳ Anh ra rồi để bình hoa lại chỗ cũ.

Nặc Kỳ Anh chần chờ một lát cuối cùng mới hỏi với gương mặt đỏ rực: “Chuyện tối hôm qua…

“Cô yên tâm đi, tối qua chẳng có chuyện gì xảy ra cả” Phó Quân Bác mỉm cười rồi trả lời.

Không biết tại sao mà Nặc Kỳ Anh lại càng thêm căng thẳng, cô muốn cảm ơn anh ta vì tối qua anh đã cứu mình từ tay của tên Quách Dụ kí.

Nhưng giờ đây cô nhìn gương mặt đẹp trai của Phó Quân Bác thì ngượng ngùng tới nỗi không nói được thành lời.

“Tôi mua cho cô một bộ đồ khác. Đã rửa sạch sấy khô rồi đặt trên ghế sô pha trong phòng khách. Cô có thể thay đồ.” Phó Quân Bác nói tiếp.

Nặc Kỳ Anh hỏi một cách ấp úng: “Quần áo của tôi…

“Là tôi thay cho cô.” Phó Quân Bác trả lời một cách rất bình thản.

Nặc Kỳ Anh nghe vậy thì mặt của cô đỏ rực lên như một cục than hồng.

“Nhưng tôi nhắm mắt mà thay cho cô.” Phó Quân Bác lại nói tiếp.

Cô nghe thế thì lỗ tai càng thêm nóng hổi, dường như có con nai đang nhảy loạn trong lòng của cô vậy.

Anh ta lại nói tiếp: “Bởi vì là nhắm mắt thay nên tôi đã không cần thận mà chạm vào những chỗ không nên chạm. Tôi cảm thấy mình vẫn nên chịu trách nhiệm với cô.”

Nặc Kỳ Anh nghe vậy thì vội vàng khoát tay lắc đầu: “Không… không cần đâu.”

“Kỳ Anh, hay là để tôi làm bạn trai của em đi!”

Đột nhiên Phó Quân Bác lại cười rồi nói: “Hơn nữa tối hôm qua anh trai chị dâu em gọi điện thoại tới ~ hỏi tôi cũng trả lời như thế!”

Nặc Kỳ Anh nghe vậy thì có chút lo sợ, cô nhìn Phó Quân Bác mà không biết phải làm sao.

Phó Quân Bác phát hiện ra rằng Nặc Kỳ Anh cũng không có ý gì với mình nên đành phải cười trừ mà bỏ qua chuyện này: “Tôi nói đùa đấy”

Bây giờ thì cô mới thở phào một cách nhẹ nhõm nhưng không biết tại sao từ tận sâu trong đáy lòng có một sự hối hận không thể giải thích được.

Dù sao cô và người đàn ông với quen nhau được hai ngày, và cô còn chưa biết tên anh là gì nữa.

Nặc Kỳ Anh không tin vào loại tình yêu sét đánh này.

“Sao em lại quen biết với anh trai tôi?” Phó Quân Bác hỏi trong vô thức.

Nặc Kỳ Anh nghe thế thì giật mình, cô nhìn về phía anh ta với vẻ mặt mờ kịt vì không biết anh ta đang nói tới điều gì.

“Em không biết anh trai tôi à2”

Phó Quân Bác nhìn gương mặt ngẩn ngơ của Nặc Kỳ Anh và sự kinh ngạc trong mắt cô thì đành hỏi lại.

Nặc Kỳ Anh bị anh ta hỏi mà có chút không biết nên làm thế nào: “Anh trai anh là ai?”

Câu hỏi này của cô khiến cho Phó Quân Bác ngẩn cả người.

Nếu như Nặc Kỳ Anh không biết anh trai mình thì tại sao cô lại nằm trên xe anh ấy chứ? Hơn nữa cô còn cầm chìa khóa xe của anh ấy trong tay.

Lúc ấy anh trai cũng chỉ bảo mình đi tới bãi đỗ xe chứ chẳng giải thích là vì sao.

Bởi vì thân phận của anh trai khá là đặc biệt nên đôi khi hai anh em bọn họ nói chuyện với nhau chính là như thế. Chỉ nói là đi đâu, làm gì chứ thường sẽ không giải thích nguyên do trong điện thoại.

Chẳng lẽ tối qua Nặc Kỳ Anh uống say rồi gặp phải kẻ xấu, đúng lúc anh trai đi ngang qua nên mới có lòng tốt cứu rồi đưa cô lên xe à?

Tại câu lạc bộ Dạ Mị thì chuyện có phụ nữ uống say bị mấy kẻ không ra gì để mắt tới là chuyện thường ngày.

Phó Quân Bác nghĩ tới đây thì chuyển sang chủ đề khác: “Sau này em đừng đi tới những chỗ như câu lạc bộ Dạ Mị làm ca sĩ tạm thời nữa. Em không hợp với những chỗ như thế đâu.”

Nặc Kỳ Anh gật đầu một cách ngoan ngoấn.

Bây giờ cô đã có việc làm rồi cho nên có đánh chết cô cô cũng sẽ không đi tới cái chỗ câu lạc bộ Dạ Mi gì gì đó nữa đâu.

Lần này xem như là một bài học xương máu cho cô rồi!

“Tôi sẽ cố gắng để trả tiền cho anh sớm!” Sau đó Nặc Kỳ Anh thề thốt.

Cô thề rằng nhất định phải trả tiền cho Phó Quân Bá!

c Anh ta cười một cái rồi nghĩ thầm, may mà mình không nhìn lầm người.

“À mà… tôi vẫn chưa biết tên anh là gì.” Nặc Kỳ Anh cúi đầu rồi nói với vẻ thẹn thùng.

Anh ta đã biết tên của cô rồi nhưng cô tới giờ vẫn chưa biết tên anh, đúng là có chút thẹn thùng.

“Tôi tên là Phó Quân Bác” Phó Quân Bác trả lời một cách vô cùng dịu dàng.

Đột nhiên Nặc Kỳ Anh ngẩng đầu lên rồi thì thầm trong vô thức: “Hình như nó được lấy từ một câu thơ nào đó đúng không.”

“Cô còn biết cả thơ cơ à?” Phó Quân Bác mỉm cười rồi hỏi.

Nặc Kỳ Anh cười cười rồi nói tiếp: “Vậy anh trai anh có phải tên là Quân Phong không?”

“Sao em biết?” Phó Quân Bác nghe thế thì rất là buồn cười.

“Tôi đoán, giống như anh đoán tôi có một người anh tên là Lâm Dương vậy.’ Nặc Kỳ Anh nói với vẻ nhí nhảnh.

Phó Quân Bác nghe vậy thì nói: “Anh trai tôi tên là Phó Quân Tiêu, chứ không phải là Phó Quân Phong.”

“.. Nặc Kỳ Anh nghe thế thì vô cùng ngượng ngùng, cũng may là cô rất biết nói chuyện nên cũng không quên khen anh của Phó Quân Bác: “Cái tên này nghe hay hơn Phó Quân Phong nhiều.”

“Ừ”” Phó Quân Bác cười cười.

“Hình như tên của anh có nghĩa là ánh nắng ban ngày nhỉ? Vậy thì tên anh trai anh có nghĩa là gì thế?”

“Một con sói âm trầm trong đêm”

Phó Quân Bác cảm thấy mình hình dung anh trai như thế cũng không sai.

Dù sao thì thân phận của anh ấy cũng khá là đặc biệt.

Phó Quân Bác chỉ biết là anh trai nằm trong một đội quân đặc chủng tên là “Đội Sói”, nhưng không biết biệt hiệu của anh ấy trong đội là cái gì.

Dù sao mọi chuyện trong quân đội đều phải giữ bí mật.

Một năm trước có lần anh trai bị thương phải đưa vào bệnh viện, Phó Quân Bác vô tình nhặt được cái bộ đàm dưới đất lên thì mới nghe được cái tên Đội Sói này.

Phó Quân Bác cũng không biết nhiều về chuyện của Phó Quân Tiêu. Dù sao cũng là cùng cha khác mẹ, hơn nữa anh ta còn là con riêng cho.

nên anh ta hiểu rất rõ về thân phận của mình tại nhà họ Phó.

Từ sau khi bố qua đời thì người mà ông nội Phó Hoằng Khôn xem trọng nhất chính là Phó Quân Tiêu.

Người thừa kế của tập đoàn Phó thị chỉ có thể là ob là không phải là ai khác.

Cho nên Phó Quân Bác rất ít khi nghe ngóng về chuyện của anh trai mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play