Chương 23: Phải chiếm được người đẹp

Đường Vãn Kiều duỗi ngón trỏ ra, chọc chọc vào trán Nặc Kỳ Anh, hờn dỗi nói: “Nhóc thối!”

“Hay là, chị dâu nghĩ giúp em đi!”

“Vậy em cứ gọi cho Tạ Liên được rồi!” Đường Văn Kiều nói một cách tự nhiên.

Nặc Kỳ Anh mỉm cười hỏi lại: “Sao phải gọi Tạ Liên?”

“Bởi vì chúng tôi đều là những nữ quỷ từ trong những bản liêu trai chí dị! Chuyên môn “quyến rũ” đám đàn ông trong câu lạc bộ giải trí!”

Đường Vãn Kiều như mở cờ trong bụng đáp.

Nặc Kỳ Anh cười khúc khích, chị dâu này của cô trông có vẻ không đứng đắn, nhưng thật ra là đứng đắn nhất.

Màn đêm buông xuống, câu lạc bộ Dạ Mị là câu lạc bộ giải trí lớn nhất và sang trọng nhất ở thành phố Thuận Canh, nơi đây bao gồm đủ loại hoạt động vui chơi về đêm.

Nhờ Đường Vẫn Kiều giới thiệu, Nặc Kỳ Anh đã trở thành ca sĩ đứng đầu trong câu lạc bộ đêm nay.

Nhìn Nặc Kỳ Anh đang biểu diễn một cách tự nhiên phóng trên sân khấu, ông chủ của Đường Vãn Kiều là Phí Ngọc Nam không ngừng tán thưởng, hỏi: “Vãn Kiều, cô tìm đâu ra một cô gái hát giỏi như thế?”

“Em gái của bạn trai tôi” Đường Vẫn Kiều mỉm cười nhìn Nặc Kỳ Anh trên sân khẩu.

Phí Ngọc Nam nhướng mày và nói: “Vừa rồi có một quan nhị đại nói với tôi, cậu ây nhìn trúng cô gái này, muốn cô gái này cùng uống rượu với cậu ấy”

“Thôi đi! Đừng có ý gì với em chồng tôi đấy!”

Đường Vẫn Kiều quăng cho Phí Ngọc Nam một cái nhìn nửa con mắt.

Phí Ngọc Nam vén mái tóc mái trên trán, hậm hực xoay người bỏ đi Đường Vẫn Kiều lại nhìn Nặc Kỳ Anh đang đứng trên sân khấu, trong lòng bất giác mỉm cười.

Cùng lúc đó, dưới một chỗ ngồi có phần trang nhã sang trong dưới khán đài, một đôi mắt hâm hầm tức giận lăm le nhìn cô ca sĩ Nặc Kỳ Anh đang hát trên sân khấu, thậm chí hận không thể đem cô đi ngũ mã phanh thay.

Nặc Kỳ Anh sao lai trở về thành phố Thuận Canh.

Tô Hoài Lan cứ luôn nghĩ rằng Nặc Kỳ Anh đã cút về cái vùng quê xa xôi hẻo lánh của mình, nhưng không ngờ, Nặc Kỳ Anh lại xuất hiện ở Thuận Canh!

Không dễ gì cô ta mới có được vinh hoa phú quý, nào thế để Nặc Kỳ Anh phá hoại như thế được.

Tô Hoài Lan bây giờ đã không còn như trước đây nữa, trên người cô ta đều là đồ hiệu, hơn nữa còn là số lượng có hạn, vòng vàng trang sức chẳng khác gì một quý cô giàu có.

Không, bây giờ cô ta đã là một quý cô rôi, còn giống hay không giống gì nữa.

Nhờ phúc của Nặc Kỳ Anh, bây giờ cô ta đã danh chính ngôn thuận trở thành vị hôn thê của cậu chủ người sẽ thừa kể cả tập đoàn Phó thị danh tiếng lẫy lừng.

Lúc này, Phó Quân Tiêu mặc một bộ vest màu đen, đi đôi giày da kiểu tây, là một người đàn ông đẹp trai chững chạc có phong cách của bậc đế vương, dáng vẻ cao ngạo bá khí bước vào câu lạc bộ Dạ Mi cùng với những người bạn đồng liêu.

Đi ngang qua đại sảnh nghe được giọng ca quen thuộc, Phó Quân Tiêu dừng lại, nhìn vê phía âm thanh phát ra.

Nhìn Nặc Kỳ Anh đứng hát một cách say sưa trên sân khấu, Phó Quân Tiêu bất giác siết chặt nắm tay.

Dưới ánh đèn sân khấu, cô mặc một chiếc váy trắng tỉnh thiết, như đóa sen gân bùn nhưng chắng vấy bùn. Gương mặt trang điểm nhẹ nhưng vẫn toát lên nét ngọt ngào, khiến không ít đấng mày râu phải say đắm.

Nhưng!

TÔ, HOÀI, NAMI Thân là vợ chưa cưới của cậu chủ tập đoàn Phó thị lại phải chịu hạ mình, đến một nơi như thế này bán giọng hát!

Cô ta chê tiền anh cho không đủ nhiều, hay là bản tính cô ta vốn đã không biết kiềm chế như thế?

“Cậu tư, chuyện gì thế?” Hàn Mậu Tỉnh thấy Phó Quân Tiêu tức giận nhìn người phụ nữ trên sân khấu, bất giác hỏi.

Nhưng sau khi anh ta nhìn rõ được hình dáng của cô hái đó, không kìm được vẻ bối rối: “Ể?

Không phải… người phụ nữ đó là…”

Phó Quân Tiêu hoàn hồn lại, nhắm mắt lạnh lùng cắt ngang lời của Hàn Mậu Tỉnh: “Không có gì, chúng ta đi thôi”

Hành vi của Tô Hoài Lan, thật sự khiến anh cảm thấy hơi thất vọng.

Hàn Mậu Tinh nhìn Nặc Anh Kỳ trên sân khấu, sau đó lại nhìn Phó Quân Tiêu lúc này đã đi xa, vô thức sờ sờ sau gáy, tiếp tục đi về phía trước.

Lần trước anh ta bị rắn độc căn, nếu không nhờ có chị dâu kịp thời cứu anh ta, e là anh ta đã sớm không còn mạng trở về từ trên núi rồi.

Nói thế nào, chị dâu cũng có ơn đối cứu mạng với anh ta, anh ta có nên đi qua đó chào hỏi một tiếng không?

Nhưng mà, bây giờ không phải là lúc để chào hỏi, anh ta còn có việc chính phải làm!

Trong lòng Hàn Mậu Tinh thầm nghĩ như vậy rồi vội vàng đi theo phía sau Phó Quân Tiêu.

Chỗ ngồi bên kia, mấy đôi nam nữ đang cùng nhau nói cười vui vẻ.

“Hoài Lan, cậu biết gì chưa? Cậu con nhà giàu Quách Dụ của chúng ta đã bị cô gái đang đứng hát trên sân khấu kia từ chối rồi!” Bạn thân của Tô Hoài Lan là Trần Cẩm Thu ngồi ở một bên mỉm cười nói, vừa rồi Quách Dụ đi tìm ông chủ ở đây, bảo ông chủ kêu cô ca sĩ kia xuống bồi rượu. Kết quả, ông chủ nói cô gái đó bán nghệ không bán thân, dội cho Quách Dụ một thân đầy nước lạnh.

Câu nói của Trần Cẩm Thu kéo suy nghĩ Tô Hoài Lan lại.

Nặc Kỳ Anh bán nghệ không bán thân? Ha! Đã đến nơi như thế này hát mà còn cố thủ trinh tiết sao? Thật nực cười!

Trong lòng Tô Hoài Lan đang cười nhạo Nặc Kỳ Anh, sau đó cô ta lấy điện thoại ra chụp lại ảnh Nặc Kỳ Anh ở trên sân khấu, nói không chừng sau này còn có dịp dùng tới.

Nên biết, Trần Cẩm Thu là con gái của một ông chủ công ty thời trang nổi tiếng, sau khi Tô Hoài Lan đến thành phố Thuận Canh, là do em trai của cậu cả nhà họ Phó Phó Quân Bác giới thiệu cho cô ta quen biết.

Trần Cẩm Thu vừa nghe tin Tô Hoài Lan là vợ chưa cưới của cậu cả nhà họ Phó thì liền đối xử với Tô Hoài Lan rất là ân cần, hơn nữa còn xung phong đứng ra chủ động cho Tô Hoài Lan làm hướng dẫn viên du lịch.

Hai người phụ nữ vừa mới gặp nhau, người này đối tốt với người kia, chắc chắn là có dụng ý khác.

Tô Hoài Lan biết Trần Cẩm Thu muốn gì ở mình.

Nhắc đến nhà họ Phó, căn biệt thự xa hoa hào nhoáng đến mức chỉ còn lại là sự giá lạnh, cô ta đã ở trong đó hơn hai tháng rồi, vậy mà lại chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của cậu cả nhà họ Phó.

Cậu cả nhà họ Phó này nói đến cũng rất là thần bí! Ngay cả chú Lưu, quản gia nhà họ Phó cũng chưa từng tiết lộ tên thật của cậu thiếu gia đó cho cô ta biết !

Tô Hoài Lan có chút bất lực, nhưng cô ta lại không chán nản, dù sao cậu cả nhà họ Phó đã cho cô ta quyền lợi muốn cái gì thì sẽ có được cái đó.

Cho nên, trước tiên cô ta phải mua lại công ty trang sức ở thành phố Cung Huy nơi mà cô ta và Nặc Kỳ Anh từng sống, sau đó sa thải Nặc Kỳ Anh, rồi hạ lệnh cho tất cả các quản lý cấp cao của các công ty chuyên về lĩnh vực thiết kế nội thất ở Cung Huy từ chối nhận một người phụ nữ có tên là Nặc Kỳ Anh.

Sau khi Tô Hoài Lan ép Nặc Kỳ Anh đi, tưởng bản thân có thể vô tư thư thái, sau đó cô ta lại nghe nói tổng bộ của tập đoàn Phó thị ở Thuận Cang, thế là nhờ chú Lưu đặt vé cho cô ta, cô ta cũng muốn đến Thuận Cang chơi thử.

Nói thế nào, tập đoàn Phó thị cũng là của cậu cả nhà họ Phó, đợi cô ta và anh kết hôn rồi, thế chẳng phải nó cũng sẽ thuộc về cô ta sao?

Tô Hoài Lan tưởng tượng cảnh đó cảm thấy rất là thú vị, cho nên, cô ta càng muốn đến Thuận Cang xem thử.

“Bao nhiêu cô gái muốn trèo lên giường của cậu Quách đây! Thế mà người phụ nữ đó lại không thức thời!” Thấy dáng vẻ không vui của Quách Dụ khi quay lại chỗ ngồi, hậm hực uống rượu, Trần Cẩm Thu giễu cợt nói.

Tô Hoài Lan định thần lại, nghe lời này của Trần Cẩm Thu liền tối sầm mặt xuống.

Trong đầu cô ta chợt lóe lên một tia sáng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nham hiểm: “Cậu Quách, nếu anh có hứng thú vói cô gái đang đứng trên đó, tôi có chủ ý này, có thể giúp anh ôm được người đẹp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play