*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy Đồng Kỳ Anh không hề lên tiếng, Tô Hoài
Lan tiếp tục nũng nịu: “Nhớ tới chúng ta từng là
chị em tốt của nhau, không có gì là không kể. Khi
chị bị bệnh, cũng là em chịu mệt chịu nhọc chăm
sóc cho chị. Kỳ Anh, chị sai rồi. Em có thể cho chị
thêm một cơ hội nữa được không?”
Không sai, cô ta đang giả vờ đáng thương
trước mặt cô, chứ không phải chân thành muốn
xin lỗi cô.
Đồng Kỳ Anh nhìn gương mặt của Tô Hoài
Lan, lạnh lùng rút tay ra khỏi bàn tay của Tô Hoài
Lan.
“Tôi đi làm đồ ăn sáng” Đồng Kỳ Anh nhàn
nhạt đáp, ánh mắt cũng lộ ra vẻ lạnh lùng.
Nói xong, cô quay người đi vào bếp.
Tô Hoài Lan cắn môi, dữ tợn nhìn theo bóng
lưng đi vào bếp của Đồng Kỳ Anh.
Từ nay về sau, cô ta quyết định sẽ thay đổi kế
hoạch của mình.
Mọi người trong ở căn nhà riêng lần lượt ngồi
xuống bàn ăn.
Tô Hoài Lan ngồi đối diện với Đồng Kỳ Anh, cô
†a vừa ăn thức ăn trong đĩa của mình, vừa cẩn
thận quan sát nhất cử nhất động, nhất thần nhất
thái của Đồng Kỳ Anh.
Nếu như đã tự phẫu thuật thẩm mỹ thành
gương mặt giống cô, đến giọng nói cũng có bảy
tám phần giống với Đồng Kỳ Anh, thế thì dứt
khoát đến con người của Đồng Kỳ Anh cô ta cũng
sẽ bắt chước.
Phó Quân Tiêu nếu đã yêu con người này của
Đồng Kỳ Anh, thế thì Tô Hoài Lan cô ta sẽ hoàn
toàn biến thành người như Đồng Kỳ Anh, không
phải như thế sẽ thay thế được vị trí của Đồng Kỳ
Anh trong trái tim anh sao?
Vị trí mợ cả của nhà họ Phó, cô ta nhất định
phải ngồi thật vững.
Tập đoàn Phó thị sau này là của Phó Quân
Tiêu, nếu như cô ta ngồi vững vào vị trí mợ cả nhà
họ Phó, thế thì Tập đoàn Phó thị sau này cũng sẽ
là của Tô Hoài Lan cô ta.
Không chỉ Tập đoàn Phó thị, đến biệt thự hơn
trăm năm, ngôi nhà ở phố cổ của nhà họ Phó, đều
sẽ là của cô ta.
Vì để sau này vinh hoa phú quý hưởng không
hết, bây giờ cô ta bắt buộc phải nhãn nhịn.
Tô Hoài Lan nói thay đổi phẩm hạnh, thực sự
đã bắt đầu thay đổi rồi.
Cô ta không còn hô to nói lớn với thím Lưu
nữa, nói chuyện chũng trở nên nhẹ khách khí hơn.
Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Tiêu đi làm rồi,
Nhiên Hoàng Minh cũng ra ngoài có việc, Tô Hoài
Lan liền bảo thím Lưu dọn dẹp những phòng khác
để cô ta đích thân dọn dẹp phòng của Phó Quân
Tiêu.
Cho dù trái tim của Phó Quân Tiêu có bằng
đá, chỉ cần Tô Hoài Lan cô ta kiên trì không từ bỏ,
sẽ có một ngày, cô ta sẽ làm tan chảy trái tim của
anh.
Thím Lưu thấy cô mợ cả nhà họ Phó đã nghĩ
thông chuyện này, nhìn Tô Hoài Lan vô cùng nhãn
nại thay cậu cả sắp xếp mọi việc trong nhà, không
ngừng vui mừng cười.
Biết sai mà sửa là tốt, hy vọng mợ cả nhà họ
Phó này cùng cậu cả của bà sớm có thể tu thành
chính quả.
Thực ra thím Lưu cũng nhìn ra người mà cậu
cả thích là mợ hai, nhưng mợ hai dù sao cũng đã
là vợ hợp pháp của cậu hai rồi.
Vì vậy thím Lưu hy vọng cậu cả có thể từ bỏ
mợ hai, sống cùng với mợ cả nhà họ Phó này.
Bà ấy là người từng trải, có suy nghĩ như này
đương nhiên là để tốt cho hai người trẻ bọn họ.
Một cuộc cạnh tranh kịch liệt đã bắt đầu diễn
tra trong phòng họp.
Phó Quân Bác cùng Lý Tư San đưa theo
người của nhóm mình, cầm hồ sơ mời thầu giới
thiệu với bên A về thực lực đội ngũ thi công của
mình.
Bây giờ anh ta đã có được công ty kiến trúc
của chính mình, thế thì anh ta sẽ xây dựng và
phát triển công ty của mình tới mức tốt nhất.
Đàn ông thì nên có dã tâm.