*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Chúng ta là bạn học cấp ba đó.”
Lý Tư San híp mắt cười, sau đó kéo tay của chủ tịch Lý ỏn à ỏn ẻn nói: “Bố, anh ấy từng là học sinh giỏi nhất lớp con, rất có tài.”
Lý Tư San nói xong, sau đó gần lại bên tai chủ tịch Lý thì thâm to nhỏ.
Phó Quân Bác không biết Lý Tư San nói gì với chủ tịch Lý, chỉ thấy ánh mắt chủ tịch Lý nhìn Lý Tư San vô cùng hòa nhã, đối với Lý Tư San cười không khép được miệng, vỗ vỗ vào mu bàn tay của Lý Tư San.
“Ăn cơm xong, chúng ta ký hợp đồng đi!”
Chủ tịch Lý lại nhìn Lý Tư San, dịu dàng nói.
Phó Quân Bác đột nhiên hồi tỉnh, lập tức nâng ly trà lên, hướng về phía chủ tịch Lý kính một ly.
Lý Tư San nhân cơ hội nháy mắt về phía Phó Quân Bác.
Lần này nhờ có sự thúc đẩy của Lý Tư San, quỹ công ty mới của Phó Quân Bác mới được đảm bảo.
Là một nhà kinh doanh trẻ tuổi đầy triển vọng, đối với người đi trước như chủ tịch Lý mà nói và xem xét trên quan điểm của con gái, tất nhiên muốn cung cấp cho Phó Quân Bác một quỹ hỗ trợ tài chính nhất định.
Lý Tư San dùng cả thanh xuân của mình, tiền tài của mình, thân thể của mình và cả tương lai của mình ra cá cược, cô chỉ hy vọng, Phó Quân Bác đừng phụ lòng cô là được.
Cô thà câu dẫn Phó Quân Tiêu còn hơn phí phạm tâm ý trên Phó Quân Bác.
Nhưng anh trai Lý Dạ Lạc của cô, chính là muốn lợi dụng em gái ruột của mình để thăm dò tập đoàn Phó thị.
Vậy Phó Quân Bác thì sao? Cái Phó Quân Bác muốn, không chỉ là tập đoàn Phó Thị, mà cả tập đoàn Lý Thị của chủ tịch Lý, bố của Lý Tư San.
Từ việc Lý Tư San đề cập với anh ta về việc muốn bắt tay điều khiển dự án “Quân sự thành phố Vĩnh Dương”
ba nghìn tỷ, đến việc Lý Tư San vì biểu lộ sự thành tâm của mình mà chủ động dâng tặng trèo lên giường của anh ta.
Sự nghỉ ky nhau trên thương trường, Phó Quân Bác rất rõ, anh ta và ông bác Lãnh Huân Sách vẫn luôn âm thầm phân cao thấp, cũng không sợ nghiêm túc hơn với Lý Tư San.
Nếu như không có sự tồn tại của Kỳ Anh, sự so sánh với Lý Tư San cũng rõ rệt hơn.
Đến giờ anh ta vẫn không rõ, người anh ta yêu rốt cuộc là ai.
Phó Quân Bác là một người hoài cổ, luôn giữ cho mình những quá khứ tốt đẹp đến suốt cuộc đời, nhưng không chấp nhận được những người đã đi ra khỏi quá khứ tốt đẹp đó.
Anh vẫn luôn yêu, mối tình đầu Lý Tư San đã từng đơn thuần, xinh đẹp ngọt ngào giống như Kỳ Anh bây giờ.
Nhưng anh ta không hề biết, anh ta đã không còn là người ở trong bức tranh xinh đẹp đó nữa rồi.
Đồng Kỳ Anh từ chiếc ghế chờ đứng lên, gấp gọn gàng lại chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng đặt trên ghế.
Khi Đồng Kỳ Anh quay người lại, một thân hình cao lớn hoàn toàn che phủ cô, làm cho cô bất ngờ không kịp đề phòng va đầu vào bức tường bằng xương bằng thịt ấy.
“Dậy rồi?”
một giọng nói đầy thu hút, lay động rót vào tai.
Đồng Kỳ Anh giật mình ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen sâu sắc của Phó Quân Tiêu.
Trên người anh toát ra không khí mát lạnh, giống như một cơn mưa ngang qua trong ngày hè chói chang, để lại trong không khí sự tươi mới và mát mẻ, làm cho lòng ta trở nên vui vẻ thoải mái.
“Anh cả, xin lỗi, em mới..”
“Đã vậy, ở trên lầu em có thiết kế cho anh một phòng bếp, nên bữa trưa hôm nay em đến làm cơm cho anh đi”
Phó Quân Tiêu ngắt lời Đồng Kỳ Anh, bước ngang qua cô, đi thẳng đến cầu thang