Chương 15: Rơi lệ vì tên đàn ông cặn bã
“Anh…”
Nặc Kỳ Anh muốn nói lại thôi, cô cảm thấy trên đời này sẽ không thể nào có chuyện trùng hợp đến thế được.
“Đưa chứng minh nhân dân của cô cho tôi.”
Người đàn ông đó nói tiếp, nụ cười trên mặt anh ta như nắng mùa xuân, mưa mùa hè, vừa ấm áp mà vừa tươi mát.
Đôi mắt của anh đen láy lạnh lẽo nhưng ánh mắt lại chất chứa sự dịu dàng.
Đồng thời anh ta còn rất giống với người đàn ông được cô cứu.
Nặc Kỳ Anh đưa chứng minh nhân dân của mình cho người đàn ông đó rồi chìm trong suy nghĩ của mình.
Người đàn ông nhận lấy chứng minh nhân dân của Nặc Kỳ Anh rồi nói với nhân viên ngồi sau cửa sổ: “Chào cô, phiền cô giúp tôi trả tấm vé này, sau đó lại dùng chứng minh nhân dân này mua nó lại lần nữa”
“Được rồi xin chờ một lát…”
“Đây là vé và chứng minh nhân dân của bạn, xin hãy cầm lấy. Chúc bạn đi vui vẻ.”
“Tấm vé này xem như là tôi tặng cho cô vậy.”
Người đàn ông cười lên một tiếng rồi nhét chứng minh nhân dân và vé vào tay Nặc Kỳ Anh, sau đó quay người rời đi.
“Chờ một chút…” Tôi còn chưa trả tiền cho anh mà…
Sao khi Nặc Kỳ Anh tỉnh táo lại thì đã không thấy bóng dáng của người đàn ông kia đâu nữa Tồi.
Nhưng cuối cùng cô cũng đã có được tấm vé đi thành phố Thuận Canh.
Nặc Kỳ Anh cầm theo tấm vé bước lên tàu, sau khi cô được nhân viên tàu dẫn đường thì mới biết tấm vé này là giường mềm cao cấp.
Nhân viên phục vụ đẩy cửa ra rồi mỉm cười mời Nặc Kỳ Anh tiến vào toa xe.
Lúc Nặc Kỳ Anh đi tới thì trong toa xe xa hoa hào nhoáng đã có một người đàn ông ngồi ở đó, anh ta đang nói chuyện điện thoại với người khác.
Mà người đàn ông này chính là người vừa tặng cho cô tấm vét Nặc Kỳ Anh cảm thấy rất kinh ngạc.
“Tôi đã lên xe lửa rồi, xe không sửa được thì sai người tới kéo về đi! Ừ, bây giờ tôi đang kết nối hội nghị qua mạng. Chờ xong rồi nói sau.”
Cuối cùng người đàn ông cũng cúp điện thoại. Ngay lúc Nặc Kỳ Anh muốn lên trả tiền tấm vé xe lửa kia cho anh ta thì người đàn ông đó lại lấy một cái tai nghe ra, sau đó đặt laptop lên đùi rồi nói tiếng Anh như gió.
Oa mẹ ơi, giỏi quá!
Thế là Nặc Kỳ Anh vội vàng ngồi về chỗ của mình, cô quan sát bốn phía toa xe giường mềm cao cấp này. Trong toa treo hai cái giường đơn, ở dưới là hai cái ghế sô pha, dùng chung một cái bàn. Trên bàn có điện thoại dùng trong xe, bên kia còn có tỉ vi và một nhà vệ sinh độc lập. Trong toa xe cũng có mạng không dây.
Phong cách chủ yếu của toa xe là mạ vàng cao quý, nhìn tổng thể rất xa hoa.
Nặc Kỳ Anh thấy dường như người đàn ông kia sẽ nói chuyện một lúc lâu nên cô đành phải nằm trên ghế sô pha chơi điện thoại. Nhưng mới chơi được một lúc thì bụng của cô bắt đầu kêu gào.
Bây giờ Nặc Kỳ Anh mới nhớ ra là mình chưa ăn cơm tối, vừa rồi vội vàng lên xe nên cũng chưa kịp mua đồ ăn.
Đại khái là một tiếng nữa trôi qua thì người đàn ông kia mới cất máy tính đi Nặc Kỳ Anh thấy thế thì vội vàng đứng dậy rồi chủ động chào hỏi với người đàn ông đó: “Chào anh! Cảm ơn anh đã bán vé xe lại cho tôi, xin hỏi vé xe bao nhiêu tiền để tôi trả cho anh?”
Người đàn ông kia nghe Nặc Kỳ Anh nói thế thì mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
Kết quả là anh ta còn chưa mở miệng nói chuyện thì bụng của cô đã không kiềm chế được mà phát ra tiếng kêu ọc ọc.
Nặc Kỳ Anh xấu hổ tới nỗi đỏ bừng mặt.
Người đàn ông kia thấy vậy thì cười một tiếng, sau đó cầm lấy điện thoại trên bàn trà rồi hỏi Nặc Kỳ Anh: “Cô có không ăn được cái gì không?
Nặc Kỳ Anh lắc đầu trong vô thức.
Anh ta trực tiếp gọi món với nhân viên phục vụ ở đầu dây bên kia.
“Đúng lúc tôi còn chưa ăn cơm tối, có thể ăn chung”
Sau khi anh ta cúp điện thoại thì cười nói với Nặc Kỳ Anh.
Dường như cô cũng biết là người đàn ông này không định lấy tiền của mình nên cũng chẳng hỏi nữa.
Sau khi nhân viên phục vụ đưa đồ ăn tới thì anh ta trực tiếp lấy đũa của mình ra. Nhưng trong lúc vô tình lại thấy cô gái ngồi đối diện nhìn mình với vẻ ngại ngùng.
€ó lẽ là người đàn ông cảm thấy mình quá đặc biệt thế là anh ta cất đũa của mình đi mà cầm lấy đũa dùng một lần để ăn cơm với Nặc Kỳ Anh.
Cô vội vàng nói: “Không sao đâu, anh không cần phải để ý tới tôi. Bình thường anh ăn thế nào thì cứ ăn như thế đi”
Cô vừa nói vừa cười một cách lúng túng.
Người đàn ông kia cười một tiếng rồi bưng chén đũa tiện lợi lên ăn cơm.
Nặc Kỳ Anh vừa ăn cơm vừa nhìn trộm người đàn ông này.
Mọi hành động của anh ta đều rất có khí thế quý tộc, hoàn toàn chẳng hợp với lại hoàn cảnh hơi đây. Mặc dù ở đây là toa xe giường mềm cao.
cấp nhưng vẫn hơi cũ, khiến cho anh ta có hơi gò bó.
Có lẽ chênh lệch giữa người và người chính là ở chỗ này.
Sau khi hai người ăn xong thì nhân viên phục vụ tới dọn rác. Nặc Kỳ Anh và người đàn ông đó cũng không có nói chuyện với nhau quá nhiều.
Nặc Kỳ Anh đang buồn chán thì đột nhiên có tin nhắn từ Diệp Đán Chu, bạn thân của cô.
“Kỳ Anh ơi hu hu hu, tớ thất tình rồi, mau an ủi tớ đi!”
Thất tình ư? Nặc Kỳ Anh có chút kinh ngạc, cô vội vàng trả lời một cái biểu tượng cảm xúc ôm.
“Anh ta ngoại tình! Anh ta chơi trò yêu tinh đánh nhau với bạn cùng trường đại học của tớ trong chính căn nhà mà tớ và anh ta thuê. Còn bị tớ bắt quả tang tại giường!”
Nặc Kỳ Anh thấy tin Diệp Đán Chu gửi tới thì có chút im lặng.
Tình huống tương tự như thế cũng đã từng xảy ra với cô.
Hà Tuân Định, một chân đạp hai thuyền, sau đó còn nói với cô như đó là một chuyện đương nhiên vậy.
Nặc Kỳ Anh cũng cần người an ủi, cho nên cô không biết nên an ủi một Diệp Đán Chu có hoàn cảnh giống mình như thế nào.
Tiếp theo đó Diệp Đán Chu lại gửi một tin nhắn tới.
“Thần kỳ lắm đúng không? Chuyện thần kỳ như thế lại xảy ra với tớ, hu hu hu hu.”
“Đán Chu, đừng đau lòng, đừng khóc vì thăng đàn ông cặn bã kia. Không đáng đâu.” Nặc Kỳ Anh trả lời.
Đây cũng là những gì Nặc Kỳ Anh muốn nói với bản thân mình.
“Kỳ Anh, tớ muốn nghe cậu hát bài “Tôi rất vui vẻ”, được không?”
Trước kia lúc còn học cấp ba, mỗi lần bạn bè cùng nhau đi hát karaoke thì Nặc Kỳ Anh luôn hát rất hay. Thậm chí mọi người còn nhận xét rằng cô hát hay hơn ca sĩ hát gốc nữa.
“Bây giờ tớ đang ngồi trên xe lửa, không tiện cho lắm” Nặc Kỳ Anh trả lời.
“Tớ thật sự rất muốn nghe cậu hát, cậu xem như gửi một lời an ủi tới cô bạn thân ở phương xa đi! Tớ xin cậu đấy Kỳ Anh à, tớ sắp đau lòng chết rồi đây này” Diệp Đán Chu trả lời.
Nặc Kỳ Anh đọc được yêu cầu mà bạn thân Diệp Đán Chu gửi tới thì ngước mắt lên nhìn người đàn ông vẫn còn đang làm việc với máy tính ở ghế đối diện.
“Anh ơi, xin hỏi tôi có thể hát không?”
Nặc Kỳ Anh quyết định không để ý tới mặt mũi nữa, vì người bạn đang thất tình thì mặt mũi có là cái thá gì.