Chương 1074: Không hiểu ý nghĩa của rượu
“Chú..” Phó Diệc Phàm vừa mới mở miệng.
Cửa phòng bị nhân viên phục vụ gõ một tiếng: “Ông Tân, rượu ông gọi đã tới rồi”
“Sơ Hạ, kính rượu chồng chị kế con đi, cảm ơn chồng chị kế con thời gian này đã quan tâm con nhiều hơn” Tân Vũ Bảo nói với Tân Sơ Hạ không chút do dự.
Nữ phục vụ nhanh chóng mở chai rượu, hai tay đưa cho Tân Sơ Hạ.
“A ơ..” Tân Sơ Hạ ngơ ra một chút, nói ấp a ấp úng, vội vàng nhận rượu từ tay nữ phục vụ.
Nữ phục vụ giúp cô chuẩn bị ly rượu.
Tân Sơ Hạ sau khi rót rượu, bưng bằng hai tay đưa cho Phó Diệc Phàm, mỉm cười: “Phó Diệc Phàm, cảm ơn anh trong thời gian này đã quan tâm đến tôi hơn”
“Gọi anh rể!” Tân Vũ Bảo quát lên.
Tân Sơ Hạ cứng đờ người, nét mặt tươi cười biến mất, xấu hổ liếc Phó Diệc Phàm một cái, sau đó quay mặt đi chỗ khác xấu hổ không nói ra được.
Phó Diệc Phàm liếc ly rượu Tân Sơ Hạ đưa qua, vẫn chưa nhận lấy, nhìn thoáng qua phía Tân Vũ Bảo, cong môi cười cười, sau đó tiếp tục nói nốt những lời chưa nói xong: “ Chú Tân, chú hiểu rõ còn vẫn hỏi sao?”
“Thôi được, hôm nay chũng ta sẽ không bàn đến chuyện của cậu và Vân Thùy, dù sao tôi cũng cố ý muốn cảm ơn cậu đã quan tâm giúp đỡ con gái tôi” Tân Vũ Bảo nhân cơ hội rất nhanh đổi chủ đề.
Sau khi phục vụ mang đồ ăn lên, Tân Sơ Hạ đành phải đem rượu của Phó Diệc Phàm đặt bên cạnh đồ ăn của anh.
Lúc này thấy Tân Vũ Bảo và Phó Diệc Phàm chưa ai động đũa cô cũng chỉ dám ngồi im lặng.
Mãi cho đến khi Tân Vũ Bảo mở miệng nói Phó Diệc Phàm cứ tự nhiên không cần khách sáo, anh mới nho nhã lễ phép cầm đũa lên.
Đồ ăn mới ăn được một nửa, đúng lúc này Tân Sơ Hạ mới phát hiện, ban nãy rượu cô rót cho Phó Diệc Phàm anh chưa hề uống một ngụm, ngay cả cái ly cũng chưa chạm đến.
Anh dường như đang đề phòng cái gì?
Tân Vũ Bảo thấy vậy, chủ động nâng ly mời Phó Diệc Phàm: “Rượu này là khi Sơ Hạ mới sinh ra, chú đã đi cả vạn cây s¿ n điền trang tìm mua được một hũ, vẫn ủ cho tới tận bây giờ. Nếu nói theo các con bây giờ thì ý nghĩa chính là “Chú Tân có hiểu “Nữ nhi hồng” có nghĩa là gì không?” Phó Diệc Phàm khóe miệng khẽ nhếch.
Tân Sơ Hạ trong chốc lát cũng nổi lên hứng thú, miệng cười vui vẻ tàn đầy tò mò hỏi: “Nữ nhi hồng kia là có ý nghĩa gì?”
Cô cũng là lần đầu tiên mới biết ngày mình sinh ra chính bố mình đi tận điền trang mua được hũ rượu quý báu.
“Ngày xưa, khi con gái được sinh ra, người cha sẽ đi ủ rượu, đợi tới ngày con xuất giá sẽ mang rượu ủ năm đó ra chiêu đãi khách” Phó Diệc.
Phàm cười nhạt nói, sau đó không chút do dự uống một ngụm, tán thưởng: “Quả thật rượu lâu năm hương thơm cũng khác”
“Có ngon không?”
Tân Sơ Hạ chớp mắt, nâng ly rượu lên chuẩn bị uống thì bị Phó Diệc Phàm cướp mất.
“Rượu rất mạnh, không phù hợp cho phụ nữ uống” Lời nói Phó Diệc Phàm vừa buông xuống, đột nhiên anh đặt mạnh ly rượu xuống bàn ăn, làm rung chuyển cả một góc bàn.
Tân Sơ Hạ hơi ngẩn người, nhìn Phó Diệc Phàm nhíu nhíu mày, dùng sức lắc lắc cái đầu, lay lay thái dương, thân mình hơi lay động không vững, lập tức vươn tay ra đỡ anh, lo lắng hỏi: “Phó Diệc Phàm, anh làm sao vậy?”
“Cô..” Phó Diệc Phàm theo bản năng nhìn Tân Sơ Hạ.
Tâm nhìn của anh đã bắt đầu hiện ra bóng cô chồng lên nhau không rõ, bỗng nhiên trời đất như quay cuồng làm cho anh thật sự đau đầu khủng khiếp.
Anh muốn đứng dậy thế nhưng người lại như vô lực.