Chương 1010: Rốt cuộc là vì bảo vệ ai
Mộ phần nhà họ Phó.
Sau khi Phó Diệc Phàm quay về từ chỗ của Tào Quốc Chiến thì đã trực tiếp đi tìm Minh Tư Thành.
Trong trại của Minh Tư Thành, sau khi anh đưa máy thu cho Minh Tư Thành thì bất giác nhìn xung quanh.
Minh Tư Thành vừa cầm lấy máy thu cắm vào trong laptop vừa liếc nhìn Phó Diệc Phàm, rồi cố tỏ ra vẻ thản nhiên và nói: “Đừng tìm nữa, cô gái đó đã rời khỏi chỗ của em, không quay lại nữa rì “Em nói gì?” Đôi chân mày đậm đen của Phó Diệc Phàm hơi chau lại.
Minh Tư Thành thấy anh ấy nghiêm túc thì cố ý chọc anh ấy tiếp: “Hôm đó, cô gái đó nói cô ấy phải về nhà tìm mẹ, sau đó thì cô ấy đã bỏ đi”
Lúc này, đôi chân mày của Phó Diệc Phàm lại cau chặt hơn, cả người anh toát ra một luồng khí lạnh buốt.
Minh Tư Thành không chịu nỗi dáng vẻ sát khí đằng đằng đó của anh nên chỉ đành dừng trò đùa nhảm nhí của mình lại rồi nghiêm túc nói: “Được rồi, không trêu anh nữa! Anh yên tâm đi! Cô ấy rất an toàn, em đã đưa cô ấy đến nhà mẹ em sống rồi, hơn nữa còn để thanh mai trúc mã của anh bảo vệ cho cô ấy nữa”
“Anh làm gì có thanh mai trúc mã” Phó Diệc Phàm tối đen mặt.
Minh Tư Thành không kiềm được, nhích mày và nói: “Không phải là Bùi Hạ Sênh sao? Nghe nói suýt chút nữa thì hai người đã đính ước với nhau từ tấm bé rồi”
“Không quen” Phó Diệc Phàm lạnh lùng nói.
Minh Tư Thành lập tức liếc Phó Diệc Phàm một cái với vẻ không thể tin nỗi rồi nói: “Thật sự không quen sao? Bùi Hạ Sênh nói bố của cô ta là cấp dưới của bố anh, quan hệ của hai nhà khá tốt”
“Chuyện của đời bố không liên quan đến anh” Phó Diệc Phàm không đồng tình trả lời.
Nhưng thật sự là anh không có ấn tượng gì với Bùi Hạ Sênh.
€ó thể trước đây anh đã từng nghe nói đến tên của người phụ nữ này nhưng có lẽ đối với anh mà nói thì cô ta không phải là người quan trọng nên anh đã quên rồi.
“Hèn gì Bùi Hạ Sênh nói anh không phải kiểu người mà cô ta thích, nếu không, với tính cách của cô ta, nếu như cô ta biết anh nói những lời thế này thì có thể cô ta sẽ đánh nhau với anh đấy” Minh Tư Thành không kiềm được mà trêu chọc anh.
Phó Diệc Phàm thì lại tỏ ra không quan tâm, chỉ đưa mắt nhìn lên màn hình lap top của Minh Tư Thành rồi thúc giục: “Phải mất bao lâu để giải mã những số liệu này?”
Minh Tư Thành ngồi thẳng người lên, bắt đầu gõ bàn phím, sau đó suy nghĩ rồi nói: “Chắc khoảng trong vòng mười phút vì còn phải phân tích nữa”
Trong lúc chờ đợi, Minh Tư Thành không kiềm được nên hỏi thăm Phó Diệc Phàm về chuyện của nhóc con kia: “Em đã điều tra ra được cô ấy là người nước Viêm Phù, anh chắc chắn là không cần nói cho em biết chuyện của cô ấy sao?”
“Cô ấy là công chúa của nước Viêm Phù” Phó Diệc Phàm không định che giấu thêm.
Nhưng Minh Tư Thành thì lại không hề bất ngờ, anh chỉ hơi chau mày rồi thắc mắc hỏi: “Cách đây không lâu chẳng phải công chúa đã kế thừa ngôi vua của nước Viêm Phù rồi sao? Tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?”
“Anh không biết tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây nhưng anh có thể chắc chắn cô công chúa kế thừa ngôi vua ở nước Viêm bây giờ đã được tráo đổi với cô công chúa đang ở chỗ của chúng ta” Phó Diệc Phàm nói thật lòng.
Minh Tư Thành nửa hiểu nửa không, anh nói: “Ý của anh là có người mạo nhận là nhóc con đó sao?”
“Chuyện bên phía nước Viêm không nằm trong phạm vi mà anh có thể quản lý, vì vậy anh không có cách nào kết luận được chuyện này”
Phó Diệc Phàm nói với giọng nặng nề.
Minh Tư Thành không kiềm được hỏi ngược lại: “Nếu đã như vậy thì tại sao anh lại cần phải bảo vệ nhóc con đó? Vứt đại cô ấy ra đường chẳng phải xong rồi sao?”
“Em cảm thấy sau khi em nhặt cô ấy về thì có thể vứt cô ấy đi lại sao? Em thật sự cảm thấy anh đưa súng cho em là để em bảo vệ cô ấy à?” Phó Diệc Phàm hơi nheo mắt lại, nói với vẻ đầy ẩn ý.