"Vị tiểu thư này, đang đợi người sao?" Kỳ Uyển Ca đánh giá cô gái yêu nhiêu trước mặt, gật đầu một cái.

"... A a." Cô gái yêu nhiêu cười cười xoay người rời đi, để lại cho cô một ánh mắt ái muội không rõ. Kỳ Uyển Ca cảm giác có điểm mạc danh kỳ diệu, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

"Sao rồi? Ngắm trúng nàng rồi? Đừng quên ngươi tới đây làm gì đó." Một cô gái khác rời đi cùng cô gái yêu nhiêu nói.

"A a.. Lại tới thuyết giáo rồi? Làm sao ta lại quên chứ, có điều, trái lại ta càng tưởng niệm thân thể của Quân cơ...Chi bằng.." Cô gái yêu nhiêu vươn tay vòng lấy eo của Mặc Quân.

"Lãnh Minh! Ngươi! Càn rỡ!" Nếu như không phải đang lúc độ kiếp gặp phải Lãnh Minh, nếu như không phải tại Lãnh Minh gây hấn tới tẩu hỏa nhập ma, nếu không phải vì tìm huyết tinh của hồ để khôi phục tu vi! Nàng, đường đường là Mặc Quân đứng đầu Hổ tộc, có khả năng nào khuất phục một con xà yêu chứ!

"Bộ dạng Quân sinh khí cũng rất đẹp mắt đó." Lãnh Minh sờ sờ gò má Mặc Quân không đếm xỉa tới nộ khí của Mặc Quân.

"Ngươi....." Mất đi một thân tu vi, đối diện với sự khiêu khích của Lãnh Minh, Mặc Quân không thể làm được gì. Nếu như không có Lãnh Minh, có thể nàng tự thân đều khó bảo toàn, không biết sẽ có biết bao cừu gia tới tìm nàng trả thù, hơn nữa một số người của Hổ tộc cũng nhìn nàng chằm chằm như hổ đói. Nàng phải mau chóng tu phục tu vi mới có thể bảo toàn bản thân, trọng yếu nhất là đi chỉnh lại cái con xà yêu này!

"A a.. Vừa rồi ta mới ngửi được một cổ Hồ mị khí trên người nữ nhân kia."

"Ngươi đang nói?" Chẳng lẽ nữ nhân vừa nãy có tinh huyết của hồ? Không có khả năng a, đó rõ ràng là nữ tử nhân loại mà.

"Phải cũng không phải, sau này sẽ biết. Quân, chuyện tựa hồ trở nên càng thú vị đó.. a a." Lãnh Minh lộ ra vẻ cười mê người, nhưng thứ này cũng không thể hấp dẫn ánh mắt Mặc Quân.

"Ngươi tốt nhất là tuân thủ cam kết, giúp ta khôi phục tu vi! Nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đâu!" Mặc Quân trừng Lãnh Minh nói lời hung tàn.

"Ta biết rồi...." Lãnh Minh cười khổ, bất luận nàng làm gì đi nữa, Quân đều sẽ không coi nàng ra gì. Nếu Quân khôi phục tu vi, sợ là ngay cả gặp mặt một lần cũng chẳng gặp được đi. Nàng là kẻ đứng đầu Hổ tộc, ta chỉ là một con xà yêu nho nhỏ.

Nhìn bộ dạng lạc mịch của Lãnh Minh, Mặc Quân cũng cảm giác mình nói có quá đáng quá không, nhưng mà nàng lạc mịch liên quan gì tới ta. Nếu không phải do nàng ta thì sao ta lại rơi tới mức này, ta phải mau chóng khôi phục tu vi rời khỏi đây.

~~~~~~~~~~~~~~~

"Mẹ mẹ! Tiểu Yên thật nhớ người!" Kỳ Uyển Ca ở sân bay đợi một lúc liền nghe tiếng của bé Kỳ Yên Nhi.

"Mẹ cũng nhớ tiểu Yên, tiểu Yên có ngoan ngoãn không." Kỳ Uyển Ca ôm lấy bé Kỳ Yên Nhi ôn nhu xoa đầu nhỏ.

"Tiểu Yên rất ngoan nga, không tin mẹ hỏi má Mị đi." Nói rồi còn nháy mắt ra hiệu với Lệnh Hồ Mị, nhưng mà vì quá rõ ràng nên bị Kỳ Uyển Ca nhìn ở trong mắt.

"Ừ, Uyển Ca, tiểu Yên ngoan nhất đó!" Lệnh Hồ Minh nhận lấy hành lý của Kỳ Uyển Ca vội trả lời.

"Hai người a, tính khí ngày càng giống nhau đó! Đừng tưởng em không biết các người có tâm tư gì.." Kỳ Uyển Ca chỉ đành lắc lắc đầu, mỉm cười nhìn Lệnh Hồ Mị cùng bé Kỳ Yên Nhi, ngày càng giống người nhà rồi đó.

"Uyển Ca, công tác không thuận lợi sao?" Nhìn một mặt mệt mỏi của Kỳ Uyển Ca, Lệnh Hồ Mị vẫn không nhịn được hỏi.

"Không phải, chẳng qua là trong nhà có chút chuyện." Nếu như em nói ra đi công tác kỳ thực là đi coi mắt đó, chị sẽ thấy sao đây?

"Công tác sao lại kéo tới liên quan việc nhà chứ?" Lệnh Hồ Mị một mặt nghi vấn, công tác với việc nhà có liên quan sao?

"Mị.." Kỳ Uyển Ca kéo tay Lệnh Hồ Mị, Lệnh Hồ Mị xoay người nhìn Kỳ Uyển Ca, không biết em ấy muốn gì.

"Mị. Qua mấy bữa nữa theo em về nhà gặp cha mẹ em đi."

"Ặc....Gì?"

"Nếu không muốn cũng được thôi." Nói rồi Kỳ Uyển Ca buông tay Lệnh Hồ Mị ra, xoay người muốn đi.

"Không không.. Uyển Ca, không phải chị có ý đó, chỉ là chị nhất thời chưa kịp phản ứng thôi. Em biết chị không có cha mẹ, chị chỉ có hai đứa em gái.. Chị..." Kỳ Uyển Ca dùng tay che miệng Lệnh Hồ Mị, vẫn cười nhìn nàng.

"Hưu.. Đừng nói nữa, em đều biết. Quan mấy bữa nữa chúng ta cùng đi gặp cha mẹ em, nói rõ quan hệ giữa chúng ta với họ." Kỳ Uyển Ca hôn hôn khóe môi Lệnh Hồ Mị.

"Ừ ừ....." Lệnh Hồ Mị chỉ biết liều mạng gật đầu, nàng đã bao lâu chưa từng có loại cảm giác này, mỗi một cử động của Kỳ Uyển Ca cũng có thể đánh động tâm nàng.

"Mẹ.. má Mị..." Bé Kỳ Yên Nhi đỡ trán! Đây còn đang trên phố, má Mị, mẹ chú ý hình tượng cái được không.

"Ặc... A a, tiểu Yên chúng ta về nhà thôi." Lệnh Hồ Mị một tay nắm tay bé Kỳ Yên Nhi, một tay nắm tay Kỳ Uyển Ca đi về phía xe của mình.

"Ừ, về nhà." Kỳ Uyển Ca chỉ là mặc cho Lệnh Hồ Mị nắm, ôn độ trong tay Lệnh Hồ Mị khiến cô an tâm, tựa hồ mệt mỏi của những ngày qua đã biến mất đâu không thấy nữa.

"A a. Quân nhìn thấy chưa?" Một màn vừa rồi ở phố bên kia toàn bộ rơi vào trong mắt của Lãnh Minh và Mặc Quân.

"Ân... Tại sao các nàng lại cùng một chỗ?" Mặc Quân mới vừa rồi cảm nhận được một cổ yêu khí nồng đậm trên người nữ nhân kia.

"Tựa hồ quan hệ giữa họ có chút không tầm thường đâu." Lãnh Minh nhìn nơi Lệnh Hồ Mị rời khỏi thầm thì nho nhỏ.

"Ta chỉ muốn khôi phục tu vi, chuyện khác không liên quan tới ta." Mặc Quân lãnh thanh nói.

"A a, Quân ngươi thật bất cận nhân tình." Lãnh Minh đẩy đẩy cái kính mát trước mắt.

"Hừ.. Đừng quên ngươi đáp ứng ta điều gì."

"Sẽ không quên đâu. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, nếu ngươi khôi phục tu vi, sau này sẽ nhớ tới ta chứ?" Lãnh Minh tháo kính mát xuống nhìn ánh mắt của Mặc Quân hỏi.

"Loại tiểu yêu ngươi há có thể để bản quân* tưởng niệm?"
[quân ở đây là chỉ vua vì Quân đứng đầu Hổ tộc]

"Ha ha ha ha..." Đã sớm biết kết quả sẽ như vậy không phải sao? Lãnh Minh ngươi hy vọng xa vời gì chứ? Hy vọng xa vời là nàng sẽ nhớ ngươi? Hay là hy vọng xa vời rằng nàng sẽ cùng một chỗ với ngươi?

"Ta sẽ mau chóng giúp ngươi khôi phục tu vi.." Lanh Minh khe khẽ cười một cái với Mặc Quân, tựa như muốn mai táng cảm tình của chính mình.

"Vậy là tốt nhất!" Nhìn vẻ cười thê lương của Lãnh Minh, Mặc Quan thất thần trong chớp mắt đó.

"Linh? Linh?.. Ngươi đang nhìn gì đó?" Hoa Ngôn theo ánh mắt của Hồ Linh nhìn ngoài cửa xe.

"Đó là..." Hoa Ngôn cũng nhìn thấy nữ tử yêu nhiêu cùng nữ tử lãnh mạc bên cạnh ở xa xa, chẳng lẽ Linh thích hai nữ nhân kia!

"Mặc Quân...." Hồ Linh hoàn toàn không cảm giác được Hoa Ngôn đang có khuynh hướng xù lông, niệm ra một cái danh tự.

"Mặc Quân là ai?" Là nữ nhân chỗ kia? Nhận thức với Linh từ lúc nào?

"Mặc Quân trước kia là thiếu chủ của Hổ tộc, cũng có mấy lần giao lưu với Hồ tộc. Sau này đăng cơ làm vương." Nhưng sao nàng ta lại ở chỗ này? Nữ nhân bên cạnh nàng ta lại là ai?

"Linh!!! Ngươi có phải không thương ta nữa rồi phải không?" Hoa Ngôn mặc kệ là Hổ tộc gì gì, thiếu chủ gì gì, vòng lấy cổ Hồ Linh đáng thương hề hề hỏi.

"Sao vậy được!" Lúc này Hồ Linh mới phát giác tiểu Hoa tiên nhà mình ăn giấm rồi.

"Vậy mà ngươi ngắm họ!" Hoa Ngôn vẫn không thuận theo không buông tha! Ngươi chỉ có thể nhìn mình ta!

"Chẳng qua ta đang nghĩ sao nàng ta lại tới nơi này. Ngôn Nhi nàng nghĩ nhiều rồi, hơn nữa đời này ta chỉ thích mình Hoa Ngôn nàng thôi. Không cho phép ăn giấm nga." Tiểu Hoa tiên nhà mình ăn giấm nữa chứ, này cũng không nên đâu.

"Hừ, ai thèm ăn giấm chứ." Trên mặt Hoa Ngôn không khỏi nhiều thêm hai đóa đỏ ửng.

"Được rồi được rồi, Ngôn nhi của ta không ăn giấm, là ta không tốt, ta không nên nhìn người khác. Ngôn nhi tha thứ cho ta được chứ?"

"Ân tính ra ngươi thức thời... tha thứ cho ngươi, nhưng không có vụ lần sau đâu đó!" Hoa Ngôn hôn một cái lên mặt Hồ Linh.

"Tuân lệnh Hoa tiên đại nhân của ta."

"Linh, sao ta cảm giác ngươi học Lệnh Hồ Mị, miệng lưỡi ngày càng trơn tru vậy. Nói đi, Lệnh Hồ Mị dạy ngươi những gì."

"Không có không có...." Ta mà nói nàng biết Lệnh Hồ Mị dạy ta dỗ nữ nhân thế nào, ta mà nói nàng biết Lệnh Hồ Mị dạy ta làm sao làm nàng thoải mái trên giường? Ta mà nói nàng biết Lệnh Hồ Mị chỉ ta làm sao tạo ra lãng mạn? Không có khả năng! Nói cho nàng biết, Lệnh Hồ Mị sẽ không chết, mà ta nhất định sẽ chết!

"Tốt nhất là không có đi!"

"Thật không có... Hôm nay không phải còn có lớp sao? Nàng không sợ tới trễ sao?"

"Ai nha. Nguy rồi, bài giảng của ta!"

Hồ Linh hít sâu một hơi! Hô... Tránh được một kiếp.

~~~~~~~~~~~~~~~

"Mị, tiểu Yên đến tuổi đi học rồi, em chuẩn bị đưa con đi nhà trẻ XX học." Kỳ Uyển Ca vừa xào đồ ăn vừa nói với Lệnh Hồ Mị ở bên cạnh. Tại sao Lệnh Hồ mị lại ở phòng bếp ư? Nguyên nhân là vì Lệnh Hồ Mị không muốn để cho Kỳ Uyển Ca quá mệt, chủ động muốn giúp nấu cơm, quả nhiên là phát huy tinh thần trượng phu tốt của sói xám mà.

"Ừ. Uyển Ca em sắp xếp là được rồi." Lệnh Hồ Mị nghĩ trong đầu: tiểu Yên đáng thương mới nhỏ vậy đã phải đi học. Lệnh Hồ Mị ở nhân giới mấy năm nay cũng tiếp xúc một ít giáo dục của nhân giới, biết một ít kiến thức liên quan tới trường học, cũng biết tiểu Yên ở nhân giới thì phải học tập theo phương thức giáo dục của người. Hơn nữa Kỳ Uyển Ca nói, nàng chỉ biết ủng hộ hết.

"Vậy thì tìm thêm tài xế cho tiểu Yên đi." Kỳ Uyển Ca nghĩ trong đầu, cô với Mị mỗi ngày đều phải đi làm, khả năng là không thể chăm sóc tiểu Yên được tốt rồi.

"Không cần, chị sẽ đưa đón tiểu Yên mỗi ngày, Uyển Ca em yên tâm làm việc là được."

"Được. Chị cũng không nên quá mệt." Kỳ Uyển Ca ngẩng đầu cười cười với Lệnh Hồ Mị, Lệnh Hồ Mị nhìn mặt cười của Kỳ Uyển Ca mà thất thần.

"Uyển Ca.." Lệnh Hồ Mị chợt nhớ tới lời Hồ Tư Tư từng nói với nàng. Khi đó nàng còn chưa gặp Kỳ Uyển Ca, Hồ Tư Tư nói thọ mệnh của người chỉ có trăm năm, sẽ trải qua sinh lão bệnh tử, trăm năm sau sẽ hoá thành bạch cốt tiến nhập luân hồi. Mà yêu thì không như vậy, yêu không có luân hồi. Nếu là chết, chính là hồn phi phách tán, vĩnh thế không được siêu sinh.

Lệnh Hồ Mị bắt đầu sợ rồi, sợ Kỳ Uyển Ca chết đi, nàng đang nghĩ có nên nói cho Kỳ Uyển Ca biết thân phận của mình, nàng cũng đang nghĩ làm sao mới có thể khiến Kỳ Uyển Ca vĩnh sinh. Chẳng lẽ thật muốn luân hồi, từng đời từng đời tìm hậu nhân của Uyển Ca? Với Lệnh Hồ Mị mà nói thì chuyện đó hoàn toàn không có khả năng, nàng không chịu được chuyện chia ly với Kỳ Uyển Ca, càng không thể đàm tình thuyết ái với một người không phải Uyển Ca mà lại là Uyển Ca.

"Ân.. Sao vậy?" Kỳ Uyển Ca tiếp tục làm cơm tối.

"Uyển Ca, có một số chuyện chị cân nhắc kỹ sẽ nói với em, đến lúc đó sẽ để em tự lựa chọn."

"Chuyện gì vậy, trịnh trọng vậy à?" Trong lòng Kỳ Uyển Ca lộp bộp một trận, cô có dự cảm chuyện Lệnh Hồ Mị nói nhất định không phải chuyện nhỏ.

"Uyển Ca.. Đợi đến ngày đó em sẽ biết thôi." Uyển Ca, nếu em biết, em sẽ còn cùng một chỗ với chị như hiện tại chứ?

"Được...." Mị, em sẽ đợi ngày chính miệng chị nói với em.

"Mẹ, má Mị, tiểu Yên đói lắm rồi a!" Bé Kỳ Yên Nhi xem TV xong trực tiếp vọt vào phòng bếp làm nũng với Kỳ Uyển Ca và Lệnh Hồ Mị, cũng vô tình phá vỡ bầu không khí lúng túng vừa rồi.

"A a. Tiểu Yên đợi một lúc, sắp xong rồi, thức ăn hôm nay có một nửa là công lao của má Mị của con là ta đó." Lệnh Hồ Mị vỗ ngực, tựa như đang nói khen ngợi ta đi! Mau khen ngợi ta đi!!

"Ba hoa!" Kỳ Uyển Ca vỗ một cái nhè nhẹ lên trán Lệnh Hồ Mị.

"Má Mị! Xí hổ chưa xí hổ chưa!" Bé Kỳ Yên Nhi làm cái mặt quỷ với Lệnh Hồ Mị, trốn sau lưng Kỳ Uyển Ca.

"Con giỏi lắm! Dám nói má của con! Coi má giáo huấn con đây!" Lệnh Hồ Mị xắn tay áo lên bộ dạng tựa như thật muốn đánh người.

"A a.. Mẹ cứu mạng! Má Mị muốn cắn người kìa."

"A a. Hai người a..." Đối mặt với hai người trước mắt, Kỳ Uyển Ca chỉ biết lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play