[Chưa phải ba năm sau đâu]

"Tiểu Tích, Uyển Ca sao rồi?" Hoa Ngôn mới vừa xuống máy bay liền vội vội vàng vàng chạy tới chỗ Kỳ Uyển Ca ở bệnh viện, đến nơi thì thấy một mình Lệnh Hồ Tích vòng tới vòng lui trước phòng bệnh.

"Đại tỷ với Đại tẩu vào được một lúc rồi, còn chưa rõ tình huống." Lệnh Hồ Tích nhìn phòng cấp cứu có chút lo lắng nói, quay đầu lại mới phát hiện Hoa Ngôn đi một mình tới bệnh viện.

"Ơ, nói này Biểu tẩu, Biểu tỷ đâu?" Dòm dòm phía sau không thấy bóng dáng của Hồ Linh thì không nhịn được có chút kỳ quái. Nói tới Hoa Ngôn không phải là theo sát Biểu tỷ sao? Chẳng lẽ bị Biểu tỷ vứt bỏ rồi?

"Ngươi đang nghĩ gì đó..." Hoa Ngôn nhìn ánh mắt ngâm cứu của Lệnh Hồ Tích ở trên người mình, cũng biết nó không nghĩ đến chuyện gì tốt rồi liền gõ đầu nó một cái.

"Ai nha, đau..." Lệnh Hồ Tích sờ sờ chỗ bị đánh, mặt đầy oán niệm.

"Còn không phải tại hai hài tử chết tiệt kia, suốt ngày quấn lấy Biểu tỷ ngươi, làm hại ta gời thành người đơn côi. Cùng làm mẹ sao đãi ngộ của ta kém vậy chứ.." Hoa Ngôn nghĩ nghĩ liền bực lên, chuyện này còn phải nói tới lúc sau khi Hồ Linh sinh.

Hồ Linh mang thai sớm hơn Kỳ Uyển Ca mấy tháng, cũng chỉ sinh sớm hơn Kỳ Uyển Ca mấy tháng. Ngày Hồ Linh sinh con, Hoa Ngôn không giống như Lệnh Hồ Mị theo Kỳ Uyển Ca vào phòng cấp cứu, mà là cùng tiểu Tích còn có đám người Lệnh Hồ Mị đợi ngoài cửa. Trong tâm Hoa Ngôn không biết có bao lo lắng, cho đến khi Hồ Linh thuận lợi sinh con ra, mới an tâm.

Cha mẹ người ta nhìn tới đầu tiên luôn là con, sau khi nàng biết con đã sinh thì liều mạng vọt trực tiếp vào phòng cấp cứu nhìn Hồ Linh. Y tá ôm đứa nhỏ hiển nhiên giật nảy người, vội vàng đuổi nàng ra ngoài, rất sợ trên người nàng mang theo bệnh khuẩn lây cho bệnh nhân.

Sau khi Hồ Linh tỉnh lại, mới biết mình sinh ra song bào thai, một đôi song sinh nữ. Cũng bởi vì tu vi của Hồ Linh cao, đứa nhỏ ngay trong bụng mẹ đã hóa thành hình người rồi, hai đứa nhỏ rất là phiêu lượng. Vậy mà người ta nói con nít mới sinh đều rất khó coi, bởi vì chưa lớn lên, nhăn nhúm xấu xí một cục. Mà con Hồ Linh sinh quả thực rất phiêu lượng, ngay cả y tá ôm đứa bé cũng có chút không nỡ buông xuống.

Hoa Ngôn ôm đứa trẻ cho Hồ Linh nhìn, hỏi nàng thấy tên gì thì được. Hồ Linh nhìn người trước mặt cùng đứa trẻ đang ngủ, đột nhiên cảm giác mấy vạn năm qua chỉ có chuyện Hoa Ngôn là nàng làm đúng thôi, thật may, nàng không có mất đi Hoa Ngôn.

Tên của đứa nhỏ được quyết định trong sự thương lượng của mấy người lớn. Bé gái lớn gọi Hồ Dĩ Mộ, bé gái nhỏ gọi Hoa Dĩ Trì, ngụ ý 'mỹ nhân trì mộ'.
[theo mình thấy thì 'trì mộ' là tuổi về già, đoạn thời gian nửa sau cuộc đời ấy, nhưng bốn chữ trên nghĩa gì thì mình không rõ =(( ]

Có con vốn là chuyện tốt đẹp, nhưng với Hoa Ngôn mà nói là hoàn toàn không phải. Bé Dĩ Mộ trời sinh tính lãnh đạm như tính của Hồ Linh, đối với người lạnh lùng hờ hững. Còn bé Dĩ Trì, theo tính của Hoa Ngôn, rất nồng nhiệt. Bé Dĩ Mộ ăn no lại ngủ, không khóc không nháo, vừa mở mắt ra là bộ dạng người sống chớ đụng. Từ khi có bé Dĩ Mộ, Hoa Ngôn luôn cảm giác như chính mình đã kháng đông với băng đá vậy. Mà bé Dĩ Trì hoàn toàn trái lại, thích khóc thích nháo, thích dính lấy Hồ Linh cả ngày.

Đó là nổi khổ của Hoa Ngôn, hiện tại nàng là một người phục vụ ba người, không chỉ phí sức còn chẳng được lấy lòng, còn phải bị hai cô con gái chán ghét, tán tận lương tâm a ~

Có lúc Hồ Linh nhìn bộ dạng bi thảm của Hoa Ngôn, cũng không nhịn được thở dài, nhưng cũng không có cách. Nàng đây lãnh khí trấn trụ được yêu, trấn trụ được ma, nhưng không trấn trụ được con gái nhà mình. Hơn nữa con gái lớn bé Dĩ Mộ ngoài Hồ Linh ra thì không để ai ôm cả, mỗi lần Hoa Ngôn muốn ôm, nó liền bày ra mặt đầy chán ghét! Xin hỏi đây là đứa nhỏ mới mấy tháng sao? Tại sao còn muốn tinh hơn hồ ly!

Nói ra cũng kỳ quái, bé Dĩ Mộ thích Hồ Linh, bé Dĩ Trì cũng thích Hồ Linh. Tiểu Dĩ Mộ thích an tĩnh, nhưng tiểu Dĩ Trì thường hay khóc, thế mà chỉ cần hai đứa nhỏ ở cùng một chỗ mọi người sẽ phát hiện một hiện tượng kỳ quái. Bé Dĩ Trì yêu khóc kia dùng trăm ngàn vạn kế lấy lòng bé Dĩ Mộ lãnh đạm nọ. Trẻ con còn chưa biết biểu đạt thế nào, nhưng tiểu Dĩ Trì biết.

Bé Dĩ Mộ vừa mở mắt ý là nói: ngươi rất phiền, tiếp đó bé Dĩ Trì liền lập tức ngậm miệng lại. Lúc bé Dĩ Mộ mở mắt, thỉnh thoảng bé Dĩ Trì còn ra vẻ đáng yêu, giả bộ đáng thương, nhưng bé Dĩ Mộ người ta hờ hững đầy mặt chán ghét với nhỏ. 'Nhỏ kia có bệnh à? Aiz, mẹ thật đáng thương khi sinh một đứa nhỏ có bệnh.' Bé Dĩ Trĩ nhất định không bé Dĩ Mộ nghĩ như vậy trong lòng, nếu không sẽ không giả bộ ủy khuất giả bộ đáng thương mãi không thôi vậy đâu.

(Mọi người phỉ nhổ tác giả: Hai đứa nhỏ mới mấy tháng đây là muốn nghịch thiên chắc?

Mỗ Bạch: Ặc ặc. Bách hợp này nên từ bé thơ dần lên thôi, từ bé thơ dần lên thôi.. A a.. Hắc hắc....)

"Nặc nặc.. Ngô ngô.." Ở trong xe riêng, một đứa bé đang cố gắng vung tay bé nhỏ, tựa hồ muốn biểu đạt gì đó với đứa nhỏ đang ngủ, nhưng đứa nhỏ đó đang ngủ a!!! Bây cố sức vẫy tay như vậy để làm chi?

"Không biết Uyển Ca bọn họ sao rồi, Ngôn nhi... Mấy ngày tới quả thực ủy khuất rồi." Nghĩ nghĩ mấy ngày tới gặp được người nọ, Hồ Linh không chú ý thấy khóe miệng treo lên nét cười. Hồ Linh cho xe chạy mang bé Dĩ Trì cùng bé Dĩ Mộ xuất phát hướng tới nhà Lệnh Hồ..

Mà ở bên đó.

"Uyển Ca, không cần sợ, chị ở đây.."

"Mị..." Dùng sức nắm tay Lệnh Hồ Mị, tuy không phải lần đầu sinh nở, nhưng nổi đau khi sinh con, tin chắc người từng sinh con đều biết.

"Cô à dùng chút sức, kiên trì đi.."

"Oa...." Một tiếng khóc nỉ non, tiểu Yêu Hoa rốt cuộc ra đời rồi.

Thiên giới.

"Ân?"

"Thần đế, phát sinh chuyện gì sao?"

"Thần quân Phù Sách còn nhớ Lệnh Hồ Lạc của một vạn năm trước chứ?"

"Vẫn nhớ..." Phù Sách vẫn luôn không thể quên được nữ nhân như địa ngục lục la một vạn năm trước, nữ nhân cả người đầy huyết nhưng cười cuồng vọng. Cuối cùng nữ nhân đó giết bao nhiêu tiên, hắn không biết, hắn chỉ biết lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ là vì Lệnh Hồ Lạc, nàng ta căn bản không phải yêu, mà là ma quỷ...

"Bánh xe vận mệnh đã mở ra, nên tới cuối cùng cũng tới rồi.. Rốt cuộc, đã tới ngày này rồi.." Thần đế nhìn thiên không nặng nề niệm ra mấy câu.

"Thần đế....."

~~ Phiên ngoại: Hồ ly thích ăn thỏ ~~

Ba năm sau.

"Tiểu Trì Trì, ăn nhiều cơm vào." Hoa Ngôn gõ gõ trán bé Dĩ Trì, mà bé Dĩ Mộ ở một bên lặng lặng ăn cơm, tựa hồ đã thành thói quen với loại tình huống này rồi.

"Nhưng mà, con không thích ăn cà rốt a. Không phải mẹ nói không thích ăn thì có thể không ăn sao?" Bé Dĩ Trì ngẹo đầu nói với Hoa Ngôn.

"Hụ hụ, tuy nói vậy, nhưng giờ người của con đang lớn, con cần ăn nhiều cà rốt chút." Hoa Ngôn đỡ trán, sao hài tử này nhớ rõ quá vậy.

"Nhưng rõ ràng mẹ từng nói.." Bé Dĩ Trì nhìn cà rốt trước mắt, bỉu môi, bộ dạng phải nói rất đáng yêu a. Hoa Ngôn cảm giác tội ác thật sâu nặng, len lén liếc nhìn Hồ Linh một cái, quả nhiên không có tốt mà. Đang nghĩ làm sao khuyên bé Dĩ Trì bạn nhỏ này ăn nhiều cơm đây thì lúc này Hồ Linh nói chuyện.

"Trì Trì, Mộ Mộ là hồ ly nga." Quả nhiên Hồ Linh nói câu này xong, Hoa Ngôn quay đầu nhìn về phía Hồ Linh. Mà bé Dĩ Trì khi nghe mẫu thân đại nhân mình sùng bái nhất nói chuyện thì cũng ngẩng cái đầu nhỏ lên,  trong mắt mang theo nghi hoặc, miệng vẫn còn đang chu, liền nghe mẫu thân đại nhân thân yêu của mình nói tiếp.

"Hồ ly thích ăn thỏ."

"Ơ hay?.." Lúc này Hoa Ngôn cứ có chút cảm giác mạc danh kỳ diệu. Hôm nay thân ái bị làm sao thế? Phát sốt chắc?

"Ân?" Bé Dĩ Trì cũng mang vẻ nghi hoặc, chỉ có bé Dĩ Mộ vẫn đang tiếp tục chậm rãi từng chút ăn cơm. Hồ Linh lại bắt đầu nói tiếp.

"Thỏ thích ăn cà rốt, cho nên chỉ cần Trì Trì thích ăn cà rốt, Trì Trì liền sẽ biến thành thỏ, Mộ Mộ liền sẽ thích Trì Trì thôi." Mặt không có một tia hồng nào nói những lời đó xong, lại không có phát hiện ngồi một bên Hoa Ngôn khóe môi đang giật giật, cùng bé Dĩ Mộ nhíu mi.

Hoa Ngôn nghĩ: Linh phát sốt rồi đi. Là phát sốt rồi. Tuyệt đối là phát rốt rồi. Khẳng định là phát sốt rồi.. Lời như vậy cư nhiên từ trong miệng Linh mà ra. Nhéo ta đi, nhéo ta đi, nhéo ta đi, nhéo ta đi...

Bé Dĩ Mộ nghĩ: Quả nhiên mẫu thân đại nhân còn thật buồn nôn a. Có điều Hoa Dĩ Trì hình như là hoa yêu mà.. Hoa với thỏ.. không liên quan nha. Tính ra, vẫn nên yên lặng xem biến hóa đi..

"Trì Trì thích ăn cà rốt! Trì Trì muốn ăn cà rốt! Trì Trì là thỏ! Sau này để cho Mộ Mộ ăn."

Hoa Ngôn nghe bé Dĩ Trì khí thế kêu lên mấy câu thì mới thanh tỉnh lại từ trong chấn kinh. Sao ta lại không phát hiện ra a, vẫn là Linh nhà ta có bản lĩnh.Thân ái, ta coi trọng ngươi nha, mặt đầy nịnh nọt quăng một cái mị nhãn qua cho Hồ Linh.

"Ngu si.." Nhìn bé Dĩ Trì đang cố gắng phấn đấu với cà rốt, bé Dĩ Mộ bấc đắc dĩ niệm hai chữ trong lòng...

~~ Phiên ngoại: Túng dục quá độ ~~

"Thời gian qua nhanh thật đó Mị." Nhắm mắt dựa vào người bên cạnh.

"Phải a, Uyển Ca.." Động động cánh tay, để người trong ngực càng thêm thoải mái chút.

"Uyển Ca, chị muốn..." Nhìn người trong lòng môi hồng răng trắng, Lệnh Hồ Mị chỉ cảm thấy bụng một trận nóng ran.

"Nghĩ gì vậy, giờ là ban ngày đó.." Tay phải vươn tới eo người kia, tiếp đến dùng sức một cái, xoay tròn trái phải..

"A... Uyển Ca chị sai rồi. Thật sai rồi." Không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cầu người bên cạnh có thể bỏ qua cho mình.

"Sai chỗ nào?" Rõ ràng không dùng tới bao nhiêu lực, người này thật đúng là....

"Không nên tuyên dâm ban ngày..." Lệnh Hồ Mị cười gian tà nói, tay rảnh trái lại đặt lên trước ngực Kỳ Uyển Ca dùng sức bóp một cái.

"Chị.. Lệnh Hồ Mị, chị buông ra..." Cái bóp đó khiến Kỳ Uyển Ca mất hết khí lực, tất cả lời nói đều biến thành thở gấp trong mắt Lệnh Hồ Mị...

Hai người muốn tiến hành bước tiếp theo, chỉ là, thật dễ vậy sao?

"Mẹ, má Mị! Nên rời giường rồi!" Ngoài cửa truyền tới tiếng của bé Yêu Hoa. Lệnh Hồ Mị chỉ cảm thấy sao mình sinh ra cái thứ phá gia vậy chứ!?

""Ha ha, Mị.. Bộ dạng này của chị." Kỳ Uyển Ca nhìn bộ dạng ăn trái đắng của Lệnh Hồ Mị, chỉ cảm thấy vừa vui vừa buồn cười.

"Mẹ, má Mị, Cô cô với Biểu cô tới." Tiếng của Kỳ Yên Nhi cũng truyền tới ở ngoài cửa.

"Mẹ, má Mị, mau dậy đi mau dậy đi, còn không dậy là Yêu Hoa tiến vào nga!" Nói xong thật bắt đầu vặn nắm cửa.

"Tới đây tới đây, thật là, mới sáng sớm ngủ nướng cũng không được nữa." Lệnh Hồ Mị một bụng oán khí, nhưng khi nhìn tình cảnh người bên cạnh mặc đồ thì đều tan thành mây khói rồi.

"Đã nhìn nhiều năm vậy rồi, chị còn không ngán à." Hiểu được động tĩnh của người phía sau, đè hai bộ mống hồ ly còn trên eo mình.

"Không ngán không ngán, bao nhiêu năm cũng sẽ không ngán." Lệnh Hồ Mị ngượng ngùng cười một tiếng.

"Cứ ba hoa thôi...." Vươn tay nắm lấy lỗ mũi trên mặt Lệnh Hồ Mị, Lệnh Hồ Mị thật giống như con nít vậy.

"Uyển Ca.."

"Ừ?"

"Nếu lúc em ra đời chị đã gặp em thì hay biết mấy."

"Chẳng lẽ chị thích loli?"

"Không phải, như vậy mới có thể chân chính bên em cả đời được."

Hai người dọn phòng xong, vừa mới bước vào phòng khách thì thấy người cả phòng đang nhìn hai người.

"Ha ha, mọi người đều tới rồi a. Sớm a.. Sớm a.." Lệnh Hồ Mị lúng túng cười cười, tiến tới chào hỏi.

"Còn sớm? Đại tỷ, hiện tại đã giữa trưa rồi!" Lệnh Hồ Tích mặt đầy vẻ hận rèn sắt không thành thép.

"Đại tỷ.. Chớ nên túng dục quá độ.." Lệnh Hồ Nhan cũng là một mặt nghiêm túc nói với Lệnh Hồ Mị. Nghe được câu này mặt của Kỳ Uyển Ca liền đỏ trong nháy mắt, đều tại người kia...

"Ngươi nha đầu này..." Lệnh Hồ Mị cũng thấy ngượng với người ngoài. Cái gì gọi là túng dục quá độ. Từ khi nào tiểu Nhan đã bị làm hư rồi!

"Mộ Mộ, túng dục quá độ là ý gì?" Bé Dĩ Trì ngẹo đầu nhìn bé Dĩ Mộ.

"Không biết, hẳn là một loại đồ ăn rất ngon đi. Còn có, ngươi không nên gọi ta là Mộ Mộ." Bé Dĩ Mị chán ghét nhìn qua bé Dĩ Trì.

"Đồ ăn ngon, vậy Trì Trì có thể ăn chứ?" Tiếp tục ngẹo đầu hỏi bé Dĩ Mộ, nhưng bé Dĩ Mộ đã không để ý tới nhỏ. Vấn đề này còn chưa lấy được đáp án, bé Dĩ Trì sẽ chịu để yên sao? Dĩ nhiên là không rồi. May là ở đây nhiều người vậy mà, vì vậy bé Dĩ Trì cất bước đi a đi, đi tới bên cạnh Lệnh Hồ Yêu Hoa.

"Hoa Hoa, ngươi có biết túng dục quá độ là ý gì không?" Một mặt hồn nhiên nhìn bé Yêu Hoa.

"Không biết, là gì thế?" Bé Yêu Hoa cũng ngẩng đầu lên nhìn bé Dĩ Trì lớn hơn mình mấy tháng tuổi, trong lòng nghĩ tới mấy chữ chị hai từng nói qua: tỏ ra đáng yêu đáng xấu hổ!

"Là đồ có thể ăn nga, Mộ Mộ nói nga." Bé Dĩ Trì thấy bé Yêu Hoa không biết, một mặt kiêu ngạo nói với bé, thật giống như nói : Ta rất lợi hại đó, mau khen ngợi ta đi.

"Quả nhiên là ngu si.." Ở xa xa bé Dĩ Mộ nhìn thấy bộ dạng ưỡn ngực kia của bé Dĩ Trì, thì trong lòng niệm mấy chữ như vậy. Đoán được bé Dĩ Trì mà nghe thấy nhất định sẽ khóc lên, sẽ khóc lên, bé Trì Trì đáng thương...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play