"Ui..." Sáng dậy Kỳ Uyển Ca cảm giác nhức đầu khó chịu. Xuống giường đi vào phòng rửa tay dùng nước vỗ mặt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương. Nhớ tới tối qua ban đầu là nói chuyện làm ăn bị Hứa tổng rót rượu. Sau đó cảm giác không đúng đã tính rời đi trước rồi thì bị Hứa tổng dây dưa, về sau có một người phụ nữ ra mặt giúp mình, đưa mình về....
"Ơ?..." Kỳ Uyển Ca đi tới phòng khách, thấy đang trên bàn cơm có hai người, một người là bé Kỳ Yên Nhi. Còn người kia?
"Đừng nhìn nữa, tôi tên Lệnh Hồ Mị, hôm qua đưa cô về. Trên bàn là cháo tôi mới mua về, nhân lúc còn nóng thì ăn đi." Lệnh Hồ Mị thấy cô nàng trước mặt tựa hồ còn chưa thanh tỉnh thì rất bất đắc dĩ mà tự báo danh tính trước.
"Mẹ, mau tới ăn cháo." Bé Kỳ Yên Nhi cũng chạy khỏi bàn cơm. Kéo tay Kỳ Uyển Ca tới ngồi vào bàn, đưa muỗng cho Kỳ Uyển Ca. Mặc cho Kỳ Uyển Ca còn đang mờ mịt đầy mặt, nhưng từ lâu đã có kinh nghiệm làm việc, cô đã dưỡng thành thái độ xử thế không sợ.
"Cảm ơn.. Tôi tên Kỳ Uyển Ca.." Theo lễ phép mà báo tên mình, hơn nữa là biểu đạt biết ơn với Lệnh Hồ Mị.
"Đừng khách khí." Lệnh Hồ Mị từ từ đảo cháo tiếp tục uống. Trái lại bé Kỳ Yên Nhi nhìn không nổi nữa, nghĩ kế làm sao kết hợp Lệnh Hồ Mị với mẹ của nhỏ, lòng sinh một kế.
"Mẹ, dì Mị bảo bắt đầu từ hôm nay ở nhà chúng ta." Bé Kỳ Yên Nhi nói từ từ không hề kinh sợ. Thật giống như ngữ khí của một người lớn thu nhỏ.
"Phụt..... Khụ.. khụ..." Lệnh Hồ Mị một miệng cháo sặc trong họng. Nà ní, ta nói vậy hồi nào!
"Ặc..." Kỳ Uyển Ca nhìn nhìn bé Kỳ Yên Nhi lại nhìn nhìn Lệnh Hồ Mị. Trong đầu nghĩ tiểu Yên này lại đang ra chủ ý quỷ quái gì đây.
"Ta nói vậy hồi nào?" Lệnh Hồ Mị dùng thuật truyền âm nói với bé Kỳ Yên Nhi.
"Nhìn biểu tình của cô nhất định là muốn ở nhà con rồi, không cần phải nói!" Bé Kỳ Yên Nhi cũng dùng thuật truyền âm đáp lại Lệnh Hồ Mị.
"Ngươi ngươi..... Không có lý lẽ." Lệnh Hồ Mị thật là nén nhịn. Nàng đường đường là một yêu vương có khi nào mà bị chơi xấu như vậy. Nhưng một mực mình chuẩn bị lừa tiểu nha đầu trước mắt này về Hồ tộc, đánh không được chửi cũng không xong.
"Ở nhà con đi. Ở nhà con đi.." Bé Kỳ Yên Nhi dùng thật truyền âm đồng thời với một mặt ưu thương nhìn về phía Lệnh Hồ Mị. Tựa như nói: cô không ở con sẽ khóc cho cô coi.
"Aiz....Ta ở là được rồi.." Lệnh Hồ Mị than thở truyền âm, mặt đầy bất đắc dĩ.
"A a....." Kỳ Uyển Ca nhìn trước mắt một lớn một nhỏ đang dùng ánh mắt để trao đổi thì không khỏi bật cười.
"Kỳ Uyển Ca. Tôi muốn ở nhà cô." Lệnh Hồ Mị cũng không ngẩng đầu lên nói.
"A. Hửm? Chuyện này không hay lắm đâu." Kỳ Uyển Ca trong đầu nghĩ: Lại một người bị tiểu Yên chinh phục rồi nha ╮(╯▽╰)╭
"Không có gì không hay cả. Chốc nữa tôi kêu người đưa đồ tới." Lệnh Hồ Mị tiếp tục uống cháo của nàng.
"Mẹ, cứ để dì Mị ở nhà mình đi, dù sao nhà mình lớn như vậy, coi như nuôi con sủng vật đi, có được không?" Bé Kỳ Yên Nhi nhìn Kỳ Uyển Ca.
"Được...." Kỳ Uyển Ca cũng đành chịu giơ cờ trắng, mặc dù không biết tiểu Yên ra chủ ý gì. Cảm giác Lệnh Hồ Mị cũng không phải người xấu gì, đồng ý thì đồng ý thôi. Có điều sủng vật này vẫn là thật có ý tứ.
Sủng vật! Sủng vật em gái ngươi á! Lão nương là hồ ly tinh! Hồ ly tinh vạn năm! Trong tâm Lệnh Hồ Mị trong nháy mắt đã có một vạn đầu cỏ ngựa bùn phi chạy a! Nhưng mà nàng bất đắc dĩ. Vì sao gặp tiểu hồ ly tinh liền liên tiếp thua chạy chứ, bị ăn hiếp có tiết tấu a (Tiểu Mị ngươi liền nhận đi thôi.)
Sau khi Lệnh Hồ Mị vào Kỳ gia, Kỳ Uyển Ca mỗi ngày làm cơm cho ba người, trên bàn thường xuyên xuất hiện đại chiến đoạt thịt giữa Lệnh Hồ Mị và bé Kỳ Yên Nhi. Vì vậy mỗi bữa cơm cô tăng số thịt lên không hề ít, cô cũng hiểu tại sao hai người này cứ thích ăn thịt tới vậy. Mà Lệnh Hồ Mị vẫn là làm chuyện nên làm, trái lại bên người có thêm một cái đuôi, vì sao lại nói vậy à? Dùng lời nói của bé Kỳ Yên Nhi: Mẹ đi làm rất khổ cực, không thể quấy rầy mẹ. Dì Mị mỗi ngày không có chuyện gì làm, có thể chăm sóc cho tiểu Yên. Vui vẻ nhất không ai qua được bé Kỳ Yên Nhi, đại kế tác hợp cho mẹ với dì Mị thành công trong tầm tay, hơn nữa mỗi ngày còn có thể theo dì Mị đi tới khắp nơi.
"Đại tỷ..."
"Tích nhi sao tới nhân giới vậy?"
"Đại tỷ, từ sau khi người rời khỏi yêu giới, ta cùng Nhị tỷ mỗi ngày đi quanh yêu giới, phát hiện gần đây chỗ gần Hồ Linh sơn có chút không yên tĩnh, khả năng là duyên cớ với Hồ Linh muốn xuất quan."
"Hồ Linh sắp xuất quan, ta cũng nghe nói đôi chút, lần này nàng có thể tới vì vương vị. Yêu Linh tu vi trên Nhị muội với ngươi, nếu hai đứa gặp phải yêu Linh nhớ cẩn thận mà hành sự."
"Dì Mị.. dì Mị.. Mẹ nói nên về nhà ăn cơm rồi.." Bé Kỳ Yên Nhi chạy tới trước mắt Lệnh Hồ Mị.
"Đại tỷ, đây là? Không phải chứ, Đại tỷ hạ giới có mấy năm mà người đã có hài tử rồi?" Lệnh Hồ Tích một mặt không thể tưởng tượng được nhìn Lệnh Hồ Mị.
"Hụ.. Tích nhi, đây không phải hài tử của ta, ta giúp mẹ nó trông coi nó thôi." Lệnh Hồ Mị mặt đầy vẻ không được tự nhiên.
"Còn nói không phải nữa, tiểu hài này giống như khắc ra từ một khuông với Đại tỷ, khi còn bé Đại tỷ giống nó như hai giọt nước nha." Lệnh Hồ Tích nhìn nhìn bé Kỳ Yên Nhi lại nhìn nhìn Lệnh Hồ Mị, càng nhìn càng thấy giống.
"Nói bậy đi.. Có điều.. ta với nó thật rất giống nhau sao?" Lệnh Hồ Mị hoài nghi trong lòng. Hồ tộc bí thuật sinh con chỉ có hoàng gia mới có, mà hiện tại huyết thống chính tông của hoàng gia chỉ sót lại ba tỷ muội các nàng, chẳng lẽ.....
"Nào chỉ là giống nhau a. Ngay cả biểu tình cũng giống luôn." Lệnh Hồ Tích nhìn về phía Lệnh Hồ Mị tựa như đang nói: người thừa nhận đi thôi, ta đều biết cả rồi.
"Dì Mị... Trên mặt con có gì sao?" Bé Kỳ Yên Nhi là con hồ ly thông minh cỡ nào, mới vừa rồi Lệnh Hồ Tích nói nhỏ cũng nghe được đại khái, ý là có thể nhỏ thật là con của Lệnh Hồ Mị, hơn nữa lúc này Lệnh Hồ Mị lại nhìn nhỏ với vẻ mặt trầm tư. Bé Kỳ Yên Nhi trong nháy mắt cảm giác không ổn, vừa định chạy, còn chưa kịp chạy đã bị Lệnh Hồ Mị bắt lại.
"Nha.... Đau....." Lệnh Hồ Mị dùng pháp thuật thấy một giọt huyết trong tim bé Kỳ Yên Nhi, lại lấy một giọt huyết trong tim mình, nếu bé Kỳ Yên Nhi thật là con của nàng, vậy hai giọt huyết trong tim sẽ hấp dẫn lẫn nhau.
"Đúng thật...." Lệnh Hồ Mị nhìn huyết dung hợp ở một chỗ, giờ đây tâm tình không nói ra được là vui vẻ hay là mờ mịt.
"Đại tỷ, người xem, ta nói đúng rồi. Có điều mẹ của hài tử này là ai?" Lệnh Hồ Tích trong đầu nghĩ: nữ tử thế nào đã bắt được tâm của đại tỷ - con hồ ly tinh vạn năm đây? Thật muốn nhìn thấy a, hồ ly đều là bát quái (nhiều chuyện) mà!
"Dì Mị..." Bé Kỳ Yên Nhi cảm giác ngày càng không ổn, tuy biết nhỏ là con của dì Mị thì rất vui mừng, nhưng làm sao giải thích với mẹ đây?
"Sau này gọi má! Hoặc là gọi mẫu hoàng!" Lệnh Hồ Mị một mặt nghiêm túc nói với bé Kỳ Yên Nhi, quả nhiên hoàng uy cường đại.
"Ặc.. Vậy con vẫn nên gọi má đi." Mẫu hoàng!! Chịu người luôn khi nghĩ ra được! Hiện tại là thế kỷ hai mươi mốt rồi. Bé Kỳ Yên Nhi bất đắc dĩ đầy mặt.
"Tiểu Yên, Mị, hôm nay muốn ăn gì?" Sau khi tan việc, Kỳ Uyển Ca liền dẫn bé Kỳ Yên Nhi tới tìm Lệnh Hồ Mị, chỉ là bé Kỳ Yên Nhi chạy nhanh hơn cô. Lúc Lệnh Hồ Mị vào ở Kỳ gia đã đem Lệnh Hồ Mị thành người nhà, Kỳ Uyển Ca vừa đi vào phòng vừa nói, ba người trong phòng trong nháy mắt nhìn về phía Kỳ Uyển Ca.
Lệnh Hồ Tích: Đây chính là nữ nhân của Đại tỷ, quả nhiên rất phiêu lượng, về sau phải lấy lòng Tẩu tử (chị dâu)!
Bé Kỳ Yên Nhi: Mẹ a! Dì Mị chính là má của con! Con phải nói với người thế nào đây? Xem ra con chỉ có thể giúp dì Mị theo đuổi người thôi!
Lệnh Hồ Mị: .... Kỳ Uyển Ca, tôi là má của con em....
"Ặc... Sao vậy?" Kỳ Uyển Ca thấy ba người trước mắt nhìn mình chằm chằm, có chút mất tự nhiên, trên mặt có gì chăng? Vừa nãy mới soi gương sao có thể có gì được?
"Mẹ! Hôm nay má Mị cùng đi mua đồ ăn được chứ?" Bé Kỳ Yên nhi phản ứng trước, lại bắt đầu ra vẻ đáng yêu với Kỳ Uyển Ca.
"Má Mị?"
"Vâng chính là dì Mị. Con đã nhận dì Mị làm má nuôi." Sao những người lớn kia còn không gọi người tỉnh tâm vậy chứ, vẫn là tiểu Yên thông minh.
"Khụ. Phải phải... Tôi đã nhận tiểu Yên làm con gái nuôi rồi. Phải rồi Uyển Ca, đây là em gái của tôi, Lệnh Hồ Tích." Đứa nhỏ này quá biết tính kế người, quả nhiên là con của Lệnh Hồ Mị ta. Có điều sao cứ luôn tính kế ta, đem bán ta khi nào cũng chưa biết được a! Đã bị ít nhất hai lần rồi!! Hai lần đó!! Lệnh Hồ Mị khóc ra nước mắt.
"Chào Chị dâu!" Lệnh Hồ Tích một mặt xum xoe nói với Kỳ Uyển Ca.
".. Chào em.. Nhưng mà chị dâu?" Kỳ Uyển Ca lại mờ mịt rồi, sao cô – một IT tinh anh – sau khi sinh ra bé Kỳ Yên Nhi với gặp được Lệnh Hồ Mị thì luôn trong trạng thái mờ mịt chứ?
"Uyển Ca, đừng để ý tới nó, hôm nay nó thần kinh không bình thường, thấy ai cũng kêu chị dâu." Nói xong Lệnh Hồ Mị lạnh lùng liếc mắt Lệnh Hồ Tích. Lệnh Hồ Tích không chịu thua trừng mắt ngược lại, thì ra còn chưa bắt được Tẩu tử đó a!
"Được rồi được rồi, chúng ta đi mua đồ ăn trước, sau đó về nhà ăn cơm. Tiểu Tích cũng đi cùng đi, em gái của Mị cũng là em gái của tôi." Kỳ Uyển Ca giảng hòa.
"Mẹ! Má Mị! Dì Tích! Xuất phát!" Bé Kỳ Yên Nhi hắt tay mấy người cùng đi.
"Xuất phát! .. A a.." Mấy mỹ nữ cùng một bé loli xuất hiện ở chợ đồ ăn! Lại làm một màn chấn kinh con mắt của mọi người. Không có thiên lý a! Mỹ nữ đều đi tìm mỹ nữ rồi!
"Này của con!" Bé Kỳ Yên Nhi vươn đũa.
"Con nói này của con thì là của con chắc?" Lệnh Hồ Tích cũng không làm thế yếu.
"Đều đừng giành nữa, toàn bộ đều của ta rồi!" Lệnh Hồ Mị phát huy uy của vương giả.
"Của con!" Bé Kỳ Yên Nhi một mặt nghiêm túc.
"Của ta của ta!!" Lệnh Hồ Tích nhìn khóa chặt phía trước.
"Toàn bộ đều của ta!!!" Lệnh Hồ Mị giữ vững trận địa.
"Đều ngưng tranh đi! Không phải là mấy khối thịt thôi sao? Để tôi đi làm thêm một phần!" Nữ vương phát uy! Kỳ Uyển Ca nhìn ba cái đầu lớn nhỏ trước mắt, bất đắc dĩ đầy mặt a! Trời cao a, người có thể nói cho con biết tại sao ba người này coi thịt như mạng vậy chứ!
"Thịt là thứ ăn ngon nhất thế giới!" Ba người đồng thanh nói ra miệng!
"Rồi rồi, thật không chịu nổi mấy người." Kỳ Uyển Ca nhặt cái khay đã bị ăn hết thịt lên, tiếp tục đi phòng bếp phấn đấu. Vì ba người thịt là phấn đấu!
Sau khi ăn cơm tối xong, Lệnh Hồ Mị cùng bé Kỳ Yên Nhi ngồi trên sofa cùng xem 'Cừu vui vẻ và sói xám'.
Theo Lệnh Hồ Mị nói: Vì bồi dưỡng cảnh tình giữa mình với nữ nhi bảo bối.
Theo bé Kỳ Yên Nhi nói: Chỉ má Mị cách làm sao mới có thể làm trượng phu tốt như sói xám vậy.
Lệnh Hồ Tích đã đi ngủ từ sớm, còn Kỳ Uyển Ca ở trong phòng sách tiếp tục làm việc, ngẫu nhiên nghe được một trận cười từ phòng khách truyền tới, trong lòng cảm giác ấm áp, tựa hồ từ khi Mị vào nhà, trong nhà mới có dáng vẻ của nhà..
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[Đời ngang trái ghê, con phải đi lo nghĩ cách giải thích với mẹ sự ra đời của mình. Mà thông tin cho những ai không coi hoạt hình thì 'sói xám' là anh chồng thê nô tiêu chuẩn =))]